Chương 4

CHƯƠNG 4:

Trương Khải thất vọng ra mặt, Từ Kiếm Đông bóng gió, không, thẳng toẹt bằng cách đẩy người lên, chú chym nóng rực dưới bụng gần như định chọc thủng qυầи ɭóŧ của Trương Khải, đâm thẳng vào khe mông cám dỗ người khác của cậu.

Trương Khải đã từng lướt qua vô số cửa sổ popup "yoooooooo~" ở trang web B hiểu ngay tắp lự, cảm giác nguy hiểm lập tức bùng nổ.

Là một cậu trai thẳng thuần chủng yêu thích cô giáo Thảo và Tokyo Hot, đằng sau có thể thoát khỏi chuyện này sớm hơn đằng trước căn bản là không khoa học được không?!

Có điều pháp sư level 18 làm sao có thể là đối thủ của kiếm khách đã chuyển nghề nhiều năm được? ┐(┘_└)┌

Bàn tay chặn trước đỉnh hoạ mi vẫn hung dữ đè nén, bàn tay còn lại lại bắt đầu động tác... Lần này không chỉ là hai tay vòng quanh chym chuyển động nữa, ngay cả hai bọc trứng cũng được chăm sóc, không ngừng nắn bóp đùa nghịch.

Cơ thể vốn đã bắt đầu căng cứng giãy giụa của Trương Khải lại mềm nhũn, càng ngày càng dựa dẫm vào tên đầu sỏ đằng sau hơn. Tiếng thở dốc của cậu ngày càng gấp gáp hơn, cặp mắt dần trở nên ướŧ áŧ.

"Tôi cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, tốc chiến tốc thắng nào." Giọng nói của Từ Kiếm Đông đằng sau cũng không còn thoải mái tuỳ ý như trước nữa, rõ ràng hơi âm trầm.

Não của Trương Khải còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng khi bàn tay trên hoạ mi thay đổi tiết tấu như gảy guitar mà đùa nghịch, cuối cùng thậm chí còn co một ngón tay búng mạnh một cái, miệng cậu gào lên: "Để tôi bắn, muốn thế nào tuỳ cậu!"

Nụ hôn hạ xuống sau tai cậu, chữ "ngoan" mang theo ý cười chui vào tai, sau đó bàn tay phải vẫn luôn tác oai tác quái rời khỏi chym cậu.

Trương Khải thở phào một hơi, không biết là thả lỏng hay mất mát, bàn tay phải đó lại quay lại, còn cầm theo một sợi dây giày không biết ở đâu ra.

Từ Kiếm Đông buộc dây giày quanh gốc dươиɠ ѵậŧ của Trương Khải, hết vòng này đến vòng khác, đợi đến khi hắn thắt xong nút thì hoạ mi run rẩy của cậu chẳng còn tiết nổi ra lấy một giọt dịch nào nữa.

Trương Khải mệt mỏi dựa vào người đằng sau, lúc qυầи ɭóŧ bị cởi ra, một đôi tay sờ vào mông cậu, cậu lại run rẩy muốn thoát ra, vừa mới cử động cặp mông trần trụi liền bị vỗ một cái không nặng không nhẹ.

"Kinh doanh nói mà không giữ lời à, mất mặt Học viện Quản lí kinh doanh quá..." Từ Kiếm Đông cười hì hì, "Cậu muốn cả đời này bị buộc lại không bắn nổi à?!"

Lông măng của Trương Khải dựng đứng cả lên, Từ Kiếm Đông lúc này nom đầy nguy hiểm và thuyết phục, là một tên vô dụng sức chiến đấu chỉ đến 5, cậu lập tức đầu hàng.

Trương Khải bất lực tách hai chân ra, để tiện cho tay của Từ Kiếm Đông từ từ bắt đầu khám phá hoa cúc của cậu.

Cảm giác như đã chịu đựng cả thế kỉ vậy, tay của Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng từ cặp mông trượt vào cửa sau của cậu, vẽ vòng tròn bên ngoài cửa hang đóng kín ấy mà khó có thể vào trong được.

Từ Kiếm Đông giơ tay lên, luồn ngón tay vào miệng cậu, hắn thấp giọng nói bên tai cậu: "Liếʍ cho ướt vào, nếu không lát nữa người đau là cậu thôi." Trương Khải thất thần ngoan ngoãn liếʍ hai ngón tay thò vào miệng mình, một dòng nước bọt chảy xuống từ khoé miệng không khép lại của cậu, nhỏ thẳng lên đầṳ ѵú hơi nhỏm dậy trước ngực cậu.

Khi ngón tay được rút ra, nó đã ướt đẫm rồi.

Lần này Từ Kiếm Đông hơi dùng sức, cửa sau đóng kín liền bị công phá, khớp đầu tiên của ngón trỏ bị đâm vào trong.

Trương Khải không đứng vững, cậu quỳ gối, Từ Kiếm Đông liền thuận thế đè cậu lên nắp bồn cầu.

Ngón tay cắm vào cửa sau không ngừng đâm chọc xoay vòng, mỗi lần đều chui vào sâu hơn. Khi nó bị cả ngón tay đâm vào và không ngừng xoay, một thứ cảm giác không thốt được thành lời từ cửa sau vốn chỉ đau đớn chui thẳng vào đầu Trương Khải, khiến cậu không kìm được lắc hông một cái.

Cái lắc này rất nhẹ, nhưng đằng sau vẫn có tiếng cười đáng ghét vang lên, "Không ngờ cậu lại nhạy cảm và dâʍ đãиɠ đến mức này." Từ Kiếm Đông nói.

"Không, không phải đâu... á..." Câu phủ nhận mới nói được một nửa đã bị cắt ngang bởi ngón tay thứ hai đột nhiên đâm vào. Từ Kiếm Đông thậm chí còn hơi cong ngón giữa và ngón trỏ lại, cậu lập tức phát ra tiếng kêu không biết là sung sướиɠ hay đau đớn.

Cửa sau lần đầu bị công phá nhanh chóng mềm nhũn trước sự đùa nghịch của hai ngón tay, thế là ngón thứ ba... ngón thứ tư...

Khi Từ Kiếm Đông rút ngón tay ra đỡ mông Trương Khải, đặt dươиɠ ѵậŧ trước cửa hoa cúc của cậu, cậu đã mệt mỏi vểnh mông nằm sấp trên nắp bồn cầu, mặc người ta cấu xé. Hoạ mi bị dây giày buộc chặt của cậu lại phình to hơn một chút, bị ghì đau nhói mà không được giải thoát, nhưng bên ngoài lỗ nhỏ vẫn có vài giọt chảy ra.

"Đừng khóc nhé." Nói xong Từ Kiếm Đông liền nhét phần đầu dươиɠ ѵậŧ vào cửa sau của Trương Khải.

Lúc qυყ đầυ khổng lồ phá cửa vào, Trương Khải nâng thân trên lên theo phản xạ, rồi lại yếu đuối ngã nhoài xuống. Dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng xông vào cửa sau mềm nhũn như đóng cọc không chỉ đem lại đau đớn cho cậu, mà còn có một chút sung sướиɠ giấu kín. Theo sức lực đâm rút càng ngày càng lớn của Từ Kiếm Đông, dươиɠ ѵậŧ chui vào càng ngày càng sâu, thứ kɧoáı ©ảʍ đó cũng ngày càng rõ rệt.

Vách ruột mềm mại bị dươиɠ ѵậŧ cứng rắn phá tan, nửa từ chối, nửa lại quấn quýt.

"Ưm~~" Lúc Từ Kiếm Đông đâm lút cán, Trương Khải cuối cùng cũng rên thành tiếng, ngay cả eo cũng không kìm được nữa mà bắt đầu đong đưa theo nhịp đâm một cách rõ ràng.

Từ Kiếm Đông vốn còn định cười nhạo Trương Khải, nhưng kɧoáı ©ảʍ đâm thẳng lên đầu khiến hắn từ bỏ việc nói thêm, hắn dốc sức đâm vào cửa sau của cậu, rút ra, rồi lại đâm vào...

Không biết đã qua bao lâu, Từ Kiếm Đông cuối cùng cũng khảm dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu bên trong hoa cúc của Trương Khải, bắn vào trong người cậu.

Thoáng chốc bị thụt đến độ sâu chưa từng có, lại bị chất lỏng nóng rực tưới ướt vách ruột, Trương Khải cứng đờ một lát, sau đó cầu xin với giọng nức nở: "Xin cậu... để tôi bắn đi."

Sau khi Từ Kiếm Đông bắn hết giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng vào trong người cậu, hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, thơm lên má cậu và cười nói: "Ngại quá, tôi quên mất." Sau đó hắn từ từ, từ từ cởi dây giày buộc quanh hoạ mi phình đến đau đớn của cậu ra.

Giây phút hoạ mi được hồi phục tự nhiên, Trương Khải vừa khóc vừa bắn.

Từ Kiếm Đông nhìn cậu vừa khóc vừa đạt cao trào, và cửa sau sưng đỏ không thể khép lại hoàn toàn, còn đang rỉ chất lỏng màu trắng ra. Hồi lâu, hắn đột nhiên cúi người xuống lần nữa, liếʍ dái tai của cậu rồi nói: "Không phải cậu vào đây để đi tiểu sao, chúng ta làm thẳng đến lúc cậu tiểu ra được không?"

CHƯƠNG 5: