Chương 43

CHƯƠNG 43:

Bất kể hiện thực hay là mơ, từ trước đến nay Tô Thuỵ Minh đã nói là làm okay?!

Trương Khải sợ đến mức chống cơ thể xụi lơ dậy ngay tắp lự, ngồi thẳng người tiếp tục cố gắng giải quyết thức ăn trong bát mình một cách chán chường.

Bây giờ, tin tốt là, cuối cùng Tô Thuỵ Minh cũng không gắp thêm cho cậu nữa, tin xấu là... y đổi sang dùng cái tay đó để xâm nhập cửa sau của cậu.

Hoạ mi đằng trước được vuốt ve chậm rãi mà triệt để, hoa cúc đằng sau bị ngón tay thon dài cắm vào từng chút một, dịu dàng và kiên định, ngay cả đũa Trương Khải cũng không cầm vững được nữa, chỉ có thể dùng cái thìa bên cạnh.

"A~~~" Theo cửa sau bị ngón tay càng cắm càng sâu, Trương Khải cảm giác được ngón tay thứ hai của Tô Thuỵ Minh cũng đặt lên miệng cửa sau. Thế là chẳng mấy chốc, cửa động vốn khép chặt đã nghênh đón sự khuếch trương càng dữ dội hơn.

Chậm rãi cắm cả ngón giữa vào trong cơ thể của Trương Khải, Tô Thuỵ Minh gác đầu lên tấm lưng trần trụi của cậu, khẽ liếʍ từ dưới lên trên, y nói: "Ăn hết đồ trong bát, thầy sẽ thưởng cho cái miệng bên dưới của em một thứ đặc biệt."

Thưởng cái cục cớt! Đặc biệt qué gì!

Theo tính vặn vẹo của giấc mộng xuân này, Trương Khải không cần nghĩ cũng biết nó chỉ cái gì! Cậu đã no lắm rồi thầy à, chẳng ăn gì nữa đâu được không?!

Mặc dù hiểu rõ ý của Tô Thuỵ Minh, nhưng cái miệng bên dưới ăn thứ đặc biệt cũng tốt hơn là ăn đồ thừa, phải không?!

Thế là, trước có sói sau có hổ, Trương Khải chỉ đành tiêu diệt đồ trong bát thật chậm rãi.

Đợi đến lúc khó khăn lắm mới ăn được gần hết đồ ăn trong bát, ngón tay trong cửa sau của cậu đã biến thành ba ngón.

Đầu ngón tay của ba ngón thon dài khuấy động vách ruột nhạy cảm, hai tay Trương Khải nắm mép bàn kêu "Ư~~~ A~~~", sau đó ngoái đầu lại, đáng thương nhìn ra sau, "Thầy ơi~~~ A~~~ Em ăn~~~ xong rồi~~~ Hu~~~~"

Tô Thuỵ Minh cười, y còn chưa trả lời đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Thế mà lại là cái điện thoại cậu vừa mới bỏ lên mặt bàn, thế mà lại là đại thần Đường!

Chuyện này không khoa học gì cả!

Tô Thuỵ Minh lạnh lùng cười một tiếng, kéo dài giọng nói bên tai cậu: "Nhận đi..."

Trương Khải hơi do dự, hoạ mi non nớt liền bị véo một cái thật hung tợn, cậu lập tức ngoan ngoãn nhận điện.

Đầu bên kia vang giọng nói mơ hồ, thoạt nghe hình như là giọng Đường Yến.

Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong lòng Tô Thuỵ Minh, bị đùa nghịch dưa chuột và hoa cúc, Trương Khải dùng một tay cầm điện thoại cố gắng phân biệt xem đối phương nói gì, tay còn lại bịt trước miệng hòng kìm chế tiếng rêи ɾỉ của bản thân.

Có vẻ giọng nói của Đường Yến thoạt nghe chẳng rõ ràng tí nào, Trương Khải cảm thấy hình như y nói những lời y như buổi sáng. Nhưng bất kể Đường Yến đã nói gì, cửa động bị ba ngón tay tách ra gần đến cực hạn, bây giờ cậu cũng chẳng thể nào nghiêm túc nghe được.

Hít sâu một hơi, Trương Khải bỏ bàn tay đang bịt miệng xuống, định bảo Đường Yến là bây giờ cậu có việc, lát nữa sẽ gọi lại sau.

"Đại thần Đường, bây giờ em... Á!" Nhưng cậu còn chưa nói được mấy chữ, ngón tay đang làm mưa làm gió trong cửa sau bỗng dưng rút cả ra, sau đó một cây hàng nóng rẫy cắm thẳng vào trong. Mặc dù vách ruột đã bị khai phá hồi lâu, nhưng dươиɠ ѵậŧ của Tô Thuỵ Minh chỉ trong nháy mắt đã cắm vào già nửa, Trương Khải vô thức kêu thành tiếng.

"Ưm~~~ A~~~" Sau khi phát ra vài tiếng rêи ɾỉ rõ ràng hàm chứa cả vui sướиɠ, cậu mới nhớ ra điện thoại còn đang gọi dở, vội vàng lấy tay bịt miệng lại lần nữa. Dươиɠ ѵậŧ trong cửa động tiếp tục đâm vào, khiến cậu buột miệng kêu "Ưm~~~ A~~~".

"Không phải em thích gọi điện với nó sao?" Tô Thuỵ Minh lại cắm hoàn toàn dươиɠ ѵậŧ vào cơ thể của cậu ngay lập tức, sau đó kéo tay cậu ra, thì thào: "Nói tiếp đi."

"A~~~ Ư~~~" Cửa động đằng sau bị xỏ xuyên thật hung dữ, miệng không còn được che đậy lập tức phát ra tiếng rên rõ ràng.

Tô Thuỵ Minh nâng mông cậu lên cao, dươиɠ ѵậŧ liền rút một đoạn ra khỏi vách ruột không ngừng nhúc nhích, sau đó y lại đột nhiên buông tay, khiến cửa sau của cậu tự nuốt cây hàng khổng lồ đó vào.

Lặp đi lặp lại như thế vài lần, nhìn Trương Khải ngoại trừ rêи ɾỉ không ngừng ra thì căn bản chẳng thể để ý đến việc nói chuyện với người ở đầu bên kia, Tô Thuỵ Minh mới mỉm cười dừng động tác: "Đã bao tuổi rồi, lẽ nào gọi điện thoại còn muốn thầy dạy em phải nói gì sao?"

"Thầy ơi~~~ Ưm~~~ Thầy ơi~~~" Người đã từ từ đạt được kɧoáı ©ảʍ từ cửa sau bị tấn công phát ra âm thanh mơ màng pha lẫn bất mãn.

"Hết cách, thầy đành phải dạy em." Tô Thuỵ Minh nhoẻn cười bất lực mà nuông chiều, nói với Trương Khải: "Em nói với Đường Yến, bây giờ em đang bận dùng cái miệng bên dưới ăn gậy thịt của thầy, không có thời gian gọi điện với nó."

"Đại thần Đường~~~ Ưm~~~ Bây giờ em~ đang bận~~~ A~~~ Dùng cái miệng~ bên dưới~~~ ưm~~~ ăn gậy thịt~ gậy thịt của thầy~~ Hu~~~ không có thời gian~ gọi điện với anh~~~ A~~~" Khó khăn lắm mới nói hết câu, Trương Khải cầu xin người đằng sau: "Thầy~~ Thầy ơi~~~"

"Bé ngoan", Tô Thuỵ Minh thơm má cậu, sau đó lại nâng mông cậu lên rồi thả xuống vài phát, rồi dừng lại, "Em bảo nó, chờ em ăn no tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy rồi sẽ gọi điện cho nó."

"Thầy ơi~~~ Ưm~" Trương Khải vặn vẹo mông vài lần, cuối cùng đành phải tiếp tục nói đứt quãng với đầu bên kia: "Đợi em~~ Ưm~ ăn no~ tϊиɧ ɖϊ©h͙~ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy xong~~~ sẽ~ Hu~~~ gọi điện~ cho anh~~~"

"Tốt lắm", Tô Thuỵ Minh lấy mất điện thoại của cậu, y không ngắt máy mà bỏ xuống mặt bàn, rồi dùng hai tay đỡ mông của Trương Khải, khẽ cười nói: "Thầy sẽ đút no cái miệng bên dưới của em nhé."

Dươиɠ ѵậŧ cường tráng dần dần rời khỏi cửa hang bị mở rộng, rồi lại hung dữ cắm vào khi cơ thể cậu rơi xuống, nỗi đau và kɧoáı ©ảʍ bị đâm xuyên đó khiến Trương Khải gần như thất thần mà kêu thành tiếng: "Thầy ơi~~~ Ưm~~~ Sâu quá~ Sâu quá~~~"

"Sâu quá nhưng sướиɠ quá phải không?" Tô Thuỵ Minh vừa nâng cậu lên rồi thả cậu xuống không ngừng, vừa nói: "Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy, thì kẹp chặt cái miệng bên dưới của em vào."

"Ưm~ Muốn~ muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của~ thầy~" Bị cảm giác truyền đến từ cửa sau tách rời lí trí, Trương Khải cố gắng co chặt cửa động.

"Hự..." Tô Thuỵ Minh thở dài một hơi, y làm chậm lại, rồi đột nhiên chuyển động nhanh và mạnh hơn.

Sự đâm rút trong cửa động co chặt càng ngày càng dữ dội hơn, Trương Khải thậm chí có thể cảm nhận rõ rệt động tác cọ vào vách ruột của phần đỉnh và mạch máu trên cây hàng đó.

Trong sự xỏ xuyên hết lần này đến lần khác, hoạ mi của cậu càng sôi sục hơn, cuối cùng...

"Ư~ Em muốn~~ bắn~~~ Ưm~~~ bắn~~~" Cậu ngẩng đầu lên, vừa hét vừa đạt cao trào. Hoạ mi đứng thẳng phun ra một dòng dịch trắng, đáp xuống đùi cậu và đùi Tô Thuỵ Minh.

Mà cửa sau của cậu cũng càng co chặt hơn trong kɧoáı ©ảʍ khi cao trào, kẹp chặt cây hàng khổng lồ bên trong.

"Ngoan ngoãn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy nào", Tô Thuỵ Minh nhấc Trương Khải lên lần cuối cùng, dùng sức ấn mạnh về phía dươиɠ ѵậŧ nóng rực cứng ngắc của mình, sau đó bắn tinh trong cơ thể cậu.

Bắn hết giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cuối cùng vào vách ruột co rút ấy, Tô Thuỵ Minh ôm chặt Trương Khải đang yếu ớt dựa vào mình từ đằng sau, thì thào bên tai cậu: "Em yên tâm, sau này em đến nhà thầy, thầy sẽ đút no cả hai cái miệng trên dưới của em."