Chương 50: Thanh Y Dạ Trường Kiếm!

Điều quan trọng nhất là, cùng một người sử dụng Hắc Tử mâu, lần đầu tiên là một mạng đổi một mạng.

Lần thứ hai sẽ biến thành hai mạng đổi một mạng, lần thứ ba sẽ là bốn mạng đổi một mạng, cứ thế suy ra.

Mặt trời sắp lặn.

Chỗ sâu trong rừng núi.

“Grừ ~”

Rầm một tiếng, mặt đất chấn động.

Chu Cửu Âm dùng Hắc Tử mâu đâm chết một con lợn rừng hơn ba trăm cân.

chiến mâu cổ đen nhánh nhanh chóng biến thành màu đỏ tươi như máu trong tiếng nuốt ừng ực.

Những vết nứt trải rộng thân thương mấp máy giống như miệng người đang đói khát.

Cảm nhận được sát khí khát máu mãnh liệt của huyết thương, trong đầu Chu Cửu Âm dần dần phác hoạ ra dáng vẻ của Tề Khánh Tật.



Khách điếm Duyệt Lai trong trấn nhỏ.

Bàn tay ngọc nhà nhỏ dài cầm một cái bánh bao thịt lên, chấm một ít tương ớt rồi bỏ vào trong miệng.

“Bánh bao này rất thơm, dùng loại thịt gì vậy?”

Lưu Phong vừa nhai vừa hỏi.

Gã sai vặt đứng chờ ở bên cạnh cười nịnh nọt rồi nói: “Đây là tiệm bánh bao Hoàng Gia ở ngõ Tật Phong đưa cho tiểu nhân.”

“Tiểu nhân nếm thử một cái, cảm thấy rất ngon nên đưa tới cho đại nhân.”

“Nghe chưởng quầy của tiệm bánh bao nói bọn họ dùng thịt lợn rừng.”

Lưu Phong ăn xong một cái rồi lại cầm lấy một cái nữa.

“Khó trách.”

Lưu Phong dùng mấy lượng bạc vụn đuổi tiểu nhị đi rồi nhanh chóng tiêu diệt hết hai chiếc bánh bao.

Nàng đẩy cửa sổ ra, chân trời ráng đỏ.

Bóng đêm sắp phủ xuống.

Nàng nhìn về phía lối vào trấn.

Nội tâm Lưu Phong chìm xuống đáy vực.

“Thất điện hạ… Không về được ư?!”

“Rốt cuộc sư phụ của thích khách trẻ tuổi họ Trần là người phương nào?”

“Ngay cả đòn sát thủ của quốc sư cũng không thể gϊếŧ được!”

Khi mặt trời hoàn toàn ngả về phía Tây.



Lưu Phong thúc ngựa rời khỏi trấn nhỏ.

“Mất đi hai đứa con trai, chắc chắn bệ hạ sẽ phái quốc sư tới ~”

“Khi thích khách trẻ tuổi họ Trần và sư phụ thân vẫn đạo tiêu cũng là lúc Lưu Phong ta xuống hoàng tuyền.”

Khi nội tâm đang có muôn vàn suy nghĩ, khoé mắt Lưu Phong đột nhiên nhìn thoáng qua nam tử áo xanh đang đứng lặng trên cầu.

“Hí~”

Lưu Phong đột nhiên kéo dây cương.

Chiến mã hí vang một tiếng, móng trước giơ lên cao rồi rơi xuống thật mạnh làm cho bụi đất bay lên.

Nhìn Nam tử áo xanh đeo kiếm gỗ đứng trên cầu và con chó Đại Hoàng đang thè lưỡi.

Lưu Phong vội vàng xuống ngựa, ôm quyền từ xa và nói: “Bái kiến Tề tiên sinh.”

Nam tử áo xanh chắp hai tay sau lưng, bước xuống cầu thang rồi đi tới trước mặt Lưu Phong.

Lưu Phong hơi cúi đầu, không dám đối diện với đôi mắt của Nam tử áo xanh

“Ngẩng đầu lên.”

Giọng nói của Nam tử áo xanh ôn hòa như ngọc.

Lưu Phong chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trong tầm mắt xuất hiện một ngón tay.

Nhẹ nhàng chạm vào giữa phần trán trắng nõn của nữ nhân.

“Đại Hoàng, có ngựa rồi.”

“Chủ nhân dẫn ngươi đi ngắm sự phồn hoa của Nguỵ Đô.”

Nam tử áo xanh bế con chó vàng lên rồi cẩn thận đặt trên lưng ngựa.

Sau đó, dắt dây cương.

Một người một kiếm.

Một ngựa một chó.

Đạp lên cổ đạo phủ kín muối.

Đón lấy làn gió đêm thoải mái mát lạnh.

Càng ngày càng xa.

Bên cạnh cây cầu.

Nữ nhân mặc quần áo màu vàng nhạt đột nhiên ngửa mặt lên trời rồi ngã quỵ xuống mặt đất.

Bùm một tiếng.



Thân hình lập tức vỡ nát như bình sứ rơi xuống đất.

Dưới ánh trăng, Nam tử áo xanh đang khẽ ngâm nga bỗng dừng bước và quay đầu lại nhìn về phía núi Bất Chu.

Lông tơ trên làn da lộ ra bên ngoài dựng thẳng lên như kim.

“Cảm giác như bị đâm thủng đầu mãnh liệt đáng sợ này là thế nào vậy?!”

Đầu mùa đông, vạn vật hiu quạnh.

Trong một hang động dưới vách núi ở một góc trên ngọn núi cao ngất.

Trên mặt đất lạnh băng gồ ghề vương vãi một vài chiếc xương của dã thủ.

Trên một đống cỏ khô, thiếu niên thanh tú trên người không mặc gì đang nhắm chặt mắt đả toạ.

Trước ngực thình lình hằn một dấu bàn tay đỏ tươi như máu.

Thiếu niên đột nhiên mở to mắt, cổ họng tanh ngọt, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu nóng bỏng.

“Hỏa độc này đúng là khó loại trừ, như nhọt trên xương mu bàn chân.”

Thiếu niên này đúng là A Phi đã bay ra khỏi l*иg hơn ba tháng.

Đêm đó, khi ám sát Triệu Cẩn, Cửu hoàng tử của Nguỵ Đô, A Phi đã ăn một chưởng của Hồi Tuyết tứ phẩm cảnh.

Hỏa độc trong Hỏa Chước chưởng xâm nhập vào trong cơ thể, lúc nào lục phủ ngũ tạng cũng như bị lửa đốt, xèo xèo bốc khói giống như đang đặt trên một miếng ván sắt đỏ bừng.

“Nếu để mặc hỏa độc, ngắn thì hai, ba tháng, lâu thì nửa năm, lục phủ ngũ tạng sẽ bị thiêu huỷ.”

“Mà cách tốt nhất để loại bỏ hỏa độc chính là dùng chân khí.”

Trên con đường võ đạo, ngoại luyện rèn thể, nội luyện dưỡng khí.

Võ phu cửu phẩm đến tứ phẩm đều là ngoại luyện.

Kim Cương cảnh tam phẩm, Bàn Sơn cảnh nhị phẩm, Đảo Hải cảnh nhất phẩm là nội luyện.

Trong cơ thể võ phu ngoại luyện sẽ không có chân khí.

“Hiện giờ tu vi của ta mới chỉ có lục phẩm, cách Kim Cương cảnh tam phẩm rất xa.”

Hàng lông mày kiếm của A Phi nhíu lại.

“Trong Lạc Anh Kiếm Pháp có công pháp nội luyện hoàn chỉnh đứng đầu, ta chỉ có thể mạo hiểm thử một lần mà thôi.”

Nguyên nhân ngoại luyện và nội luyện khác nhau một trời một vực là vì chênh lệch hai chữ chân khí.

Võ phu ngoại luyện chỉ có sức mạnh, còn võ phu nội luyện lại tràn đầy chân khí. Bọn họ không chỉ không sợ cái nóng của mùa hè, cái lạnh của mùa đông mà còn có thể tụ khí thành lưỡi dao, chém sắt như chém bùn.

Bàn Sơn Đảo Hải không chỉ đơn giản là tên của cảnh giới.

Nguyên nhân mọi người bắt buộc phải tu luyện đến cảnh giới tứ phẩm mới có thể tu luyện nội luyện là vì quá trình dẫn khí nhập thể cực kỳ nguy hiểm.

Đừng nói là phàm phu tục tử, dù là ngũ phẩm đỉnh phong, dám can đảm dẫn khí nhập thể trước, nhẹ thì kinh mạch đứt gãy, trở thành kẻ tàn tật vô dụng, nặng thì cơ thể chia năm xẻ bảy, thân vẫn đạo tiêu.

“Những năm gần đầy, không biết ta đã ăn bao nhiêu quả Xích Hương của sư phụ.”