Chương 31

"Thôi đi, không hôn thật chứ?". Đan Diễn trừng to mắt, đυ.ng vào bả vai Thịnh Hành Văn, vẻ mặt lo lắng:"Làm sao đây?"

Sắc mặt Thịnh Hành Văn cũng không tốt lắm, nhưng càng biết, tính tình Chu Diên Sâm còn chết tiệt hơn.

Nhìn hai người từ từ đến gần nhau, Mạch Tây Hi sực nhớ ra một chuyện.

Hôm nay, cô đóng vai bạn gái Chu Diên Sâm.

Chứng kiến bạn trai bị hôn trước mặt bao người, điều này sao có thể?

Vì thế, lời nói theo sau hành động, trong lúc hai đại soái ca Chu Diên Sâm và Bạch Tĩnh Thành chuẩn bị tạo nên nụ hôn chấn động thế kỷ, mọi người đều nâng tim lên tận cổ họng.

Mạch Tây Hi đứng phắt dậy, hai tay ôm lấy mặt Chu Diên Sâm, bẻ sang bên mình...

Bốn mắt nhìn nhau.

Có gì đó đang chuyển động.

Một giây sau, eo của Mạch Tây Hi bị siết chặt, khẽ hô một tiếng ngã trên đùi Chu Diên Sâm.

Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng hạ xuống.

Mọi người hít sâu vào một hơi, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người.

Trên mặt Bạch Tĩnh Thành vẫn duy trì nụ cười, chỉ là đầu ngón tay trắng bệch.

Cứ như vậy, không coi ai ra gì mà hôn.

Mùi nước hoa mát lạnh chui vào mũ, Mạch Tây Hi trừng đôi mắt phượng long lanh của anh

Vài giây sau, anh mới buông cô ra, ôm cô dịch chuyển vị trí một chút.

Tay duỗi về phía Mạch Tây Hi, Chu Diên Sâm ôm cô đặt lên sô pha, thuận tay xoa má cô.

Hiện tại, anh ngồi xuống chỗ Mạch Tây Hi ngồi truớc đó, còn cô thì ngồi vị trí của anh.

Hôn người bên trái, cứ như vậy hợp tình hợp lý.

"Cô gái nhỏ này...". Bà Chu tán thưởng gật gật đầu, câu sau không cần nói ra, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Mạch Tây Hi không biết, chỉ với một nụ hôn, cô thành công có được chỗ đứng trong lòng Chu phu nhân, điều mà các quý cô dù rất cố gắng cũng không thể đạt được.

Từ xưa có câu anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng Mạch Tây Hi đã âm thầm đến cứu anh hùng, còn là anh hùng xinh đẹp tuyệt trần.



Với sự ồn ào như vậy, bầu không khí đã đạt đến đỉnh điểm.

Tiếp tục chơi thật nhàm chán, mọi người trò chuyện uống rượu, mười giờ trôi qua liền chuẩn bị rời đi.

Bà Chu đích thân tiễn khách tới cửa, nắm tay Tư Đồ Tĩnh, bà cụ mỉm cười: “Trở về, thay ta gửi lời hỏi thăm ông Trương"

Tối nay Tư Đồ Tĩnh rất sốc, còn nụ hôn của Chu Diên Sâm và Mạch Tây Hi đấm cô ta một cú chí mạng.

Lúc này, lời nói của bà Chu cuối cùng cũng khiến cô ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tư Đồ Tĩnh mỉm cười đáp lại, đang định nói gì thì bà Chu lại buông tay, quay người đi về phía Mạch Tây Hi,

Đôi mắt cô ta lóe lên rồi mờ đi trong giây lát.

"Con gái, về nghỉ ngơi thật tốt. Khi nào có thời gian, bảo A Sâm đưa con đến chơi". Bà Chu nói, rồi lấy chiếc hộp màu đỏ từ Chu Diên Tích đưa cho Mạch Tây Hi.

Mạch Tây Hi sửng sốt, vội vàng xua tay: “Con không thể…”

"Cầm lấy.” Bà Chu nhét chiếc hộp vào lòng bàn tay cô , nhìn Chu Diên Sâm:"Đưa con bé về nhà đàng hoàng"

Chu Diên Sâm gật đầu, vòng tay qua vai Mạch Tây Hi

Kể từ lúc hôn nhau, cô cảm thấy toàn thân khó chịu.

Lúc này cơ thể cứng đờ, cưỡng lại ý muốn đẩy anh ra.

Chu Diên Sâm cảm giác được, liếc cô, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."

Mạch Tây Hi gật đầu, không để lại dấu vết rút khỏi vòng tay anh, đi về phía chiếc Pagani đen.

Tài xế đứng cạnh mở cửa hàng ghế sau.

Mạch Tây Hi cúi người ngồi vào trong, Chu Diên Sâm từ bên kia bước lên.

Trong xe chật chội ngột ngạt, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn người bên cạnh.

Xe khởi động, Chu Diên Sâm nhìn chằm chằm cô, đột nhiên yêu cầu tài xế nâng lớp chắn giữa lên.

Hàng ghế sau trở thành không gian kín, rồi anh nói:"Cô giận à?"

Mạch Tây Hi nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được nữa, quay đầu nhìn anh, tức giận cười: “Anh nghĩ thế nào?"

Chu Diên Sâm nhướng mày, khó hiểu: "Là vì tôi hôn cô? Đây là tôi chịu thiệt thòi, tôi còn chưa tức giận, cô tức giận cái gì?"

A a a a!



Nội tâm gào thét, Mạch Tây Hi hận không có răng nanh, nếu không lập tức lao tới cắn chết anh ta.

"Đúng vậy, là tôi to gan lớn mật, chiếm tiện nghi của tổng giám đốc. Là tôi không tốt, tôi không đúng, tôi đáng chết thích xen vào việc của người khác". Mạch Tây Hi cười cứng ngắc, vừa nói, vừa mở hai tay ra, sau đó giao nhau đặt ở trước người, cúi đầu sám hối.

Chu Diên Sâm trầm mặt, thanh âm càng trầm: "Nói chuyện đàng hoàng, âm dương quái khí cho ai nghe?"

Ha ha! Mạch Tây Hi chỉ muốn cười nhạo hắn một cái! Cô là phụ nữ, bị cưỡng hôn, còn bị nói lợi dụng người khác.

Thôi quên đi, đừng quan tâm tới chuyện gì đang xảy ra, cô thậm chí còn không có quyền được nói.

"Không thích nghe, thôi sẽ không nói nữa". Thanh âm ôn nhu có thể nhỏ giọt.

Mạch Tây Hi quay đầu ra ngoài xe, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, biến sắc còn nhanh hơn lật sách.

Chu Diên Sâm nhíu chặt mày, thật sự không hiểu thế giới của người phụ nữ này, việc cúi người xuống nói vài lời với cô đã là giới hạn của anh rồi. Nếu không phải nể tình đêm nay cô giải vây giúp anh, lúc này đã sớm ném cô xuống xe.

Cho đến thời điểm này, bầu không khí nặng nề im lặng suốt chặng đường.

Một giờ sau, xe vững vàng dừng ở dưới lầu nhà Mạch Tây Hi.

Mở cửa, Mạch Tây HI bước xuống, tay vịn cửa , khom người hướng về phía Chu Diên Sâm đang ngồi bên trong: "Quần áo và trang sức, ngày mai tôi mang đến công ty trả lại cho anh. Anh đi đường cẩn thận"

Giọng điệu công thức khiến Chu Diên Sâm không thoải mái, khóe miệng khinh miệt cong lên, lạnh nhạt nói: "Không cần, vứt hết đi"

Vứt sao? Quần áo trang sức mấy chục ngàn, nói vứt là vứt? Người có tiền cũng không cần như vậy.

Mạch Tây Hi đứng ngây ngốc, còn đang khϊếp sợ. Chu Diên Sâm đã lạnh giọng dặn tài xế lái xe.

Cô sửng sốt, lại kinh hoảng đóng cửa xe, không hề trì hoãn ăn một ngụm khí thải.

Đèn đuôi xe chiếu vào đáy mắt, Mạch Tây HI hướng về phía mông xe vung nắm đấm hai cái, nhấc váy lên, thở phì phò đi vào trong.

-------

Thứ năm, Triều Đại.

Vừa đúng giờ ăn trưa sau khi cuộc họp bộ phận kết thúc, Mạch Tây Hi thu dọn đồ đạc, mắt nhìn Thẩm Tinh Nam cùng hai nữ đồng nghiệp phía trước khoác tay nhau vừa nói vừa cười. Cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thở dài, quyết định gọi phần thức ăn bên ngoài thôi.

Vừa ra khỏi phòng họp, chợt nghe có người gọi: "Trợ lý Mạch"

Mạch Tây Nhiễm nhìn lại, thấy Trình Lâm mỉm cười đứng cách đó không xa, giọng nói đồng thời hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Tinh Nam và hai nữ đồng nghiệp nọ.

Mạch Tây Nhiễm và Thẩm Tinh Nam nhìn nhau một cái, cô đi về phía Trình Lâm.