Chương 30

"Họ muốn chơi trò gì vậy?" Mạch Tây Hi bất an, kéo tay áo Chu Diên Sâm, nhỏ giọng hỏi.

Chu Diên Sâm liếc cô một cái, lại nhìn Thịnh Hành Văn:"Tính cả tôi"

Thịnh Hành Văn phấn khích, cười ranh mãnh nói: "Được"

Trước khi bắt đầu, Mạch Tây Hi lo lắng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cô tưởng những thiếu gia nhà giàu cao quý, sẽ không chơi mấy trò nhẹ nhàng.

Khi nhìn thấy Đan Diễn cầm chai rượu, Bạch Tĩnh Thành, Sở Châu Nhiên, Chu Trường Long đem rút đi ra, thoáng qua đã biết bọn họ muốn chơi trò gì.

"Thật hay thách"

Còn nói gì nữa, "hạng mục kinh điển" này cô chơi từ nhỏ đến ở lần họp lớp.

Nhìn cách bọn họ chuẩn bị còn tỏ ra nguy hiểm, cô cảm thấy muốn cười.

Luật chơi thay đổi một chút, mỗi người được phát một lá bài, ghi nội dung thử thách yêu cầu người khác làm.

Người thua, bị phạt rượu nếu không trả lời, hoặc rút bài ngẫu nhiên phải thực hiện theo những gì ghi trong đó.

“Tuổi trẻ tràn đầy năng lượng.” Bà Chu nhìn đám nhóc, nhẹ nhàng thở dài.

Chu Diên Tích cười nói: "Mẹ muốn ăn trái cây không? Con đi gọt một ít nhé?"

"Để con đi" Vương Nhược Khanh lập tức đứng dậy.

Bà Chu liếc một cái gật đầu:"Cũng được"

Vương Nhược Khanh vừa rời đi, Chu Diên Tích thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đối xử với chị dâu…”

“Chị dâu con tâm tư quá nặng". Bà Chu vỗ vỗ lên mu bàn tay Chu Diên Tích:"Hơn nữa, mẹ có chừng mực"

Chu Diên Tích không nói thêm nữa.

Một bên khác, Chu Thường Hi thu lấy mấy tấm giấy mọi người đã ghi, đem ra đọc qua một lần.

Nhìn vẻ mặt của cô bé, đại khái có thể đoán được độ khó của lá bài này.

“Được.” Sau khi sắp xếp bài, Chu Thường Hỉ đặt chai rượu xuống bàn, “Bắt đầu đi.”

Nói xong, cô dùng sức xoay chai.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chai rượu chuyển động, tất nhiên ngoại trừ Chu Diên Sâm.

Anh trông giống một vị thần cổ xưa thờ ơ với kết quả.

Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh nhanh chóng quét qua Chu Diên Sâm, sau đó rơi vào Mạch Tây Hi.

Khóe miệng cong lên, lại nhìn thấy miệng chai rượu hướng về phía mình.

“A, chị Tư Đồ” Chu Thường Hỉ chỉ vào Tư Đồ Tĩnh, hét lớn: “Thật hay thách?”



Ở hiệp đầu tiên, tốt nhất là đừng thể hiện bản lĩnh của mình.

Tư Đồ Tĩnh mỉm cười, đưa tay cầm chiếc cốc trên bàn lên.

Ở hiệp thứ hai và thứ ba, Sở Chu Nhiên và Chu Trường Long lần lượt chọn uống rượu.

Trước khi ván thứ tư bắt đầu, Chu Thường Hỉ bĩu môi: “Lần này bất kể tới lượt ai, buộc phải chọn thách thức a.”

Không ai phản đối, cô tiếp tục xoay.

Mạch Tây Hi siết chặt tay, không chớp mắt chai rượu từ từ chậm dần.

Cuối cùng, đã dừng lại.

Miệng chai chĩa vào Chu Diên Sâm.

"Chú nhỏ, mời rút một cái." Chu Thường Hỉ cười tinh quái, đưa thẻ ra.

Chu Diên Sâm khuôn mặt tuấn tú xanh đen, dùng ngón tay kéo một cái.

Chu Thường Hỉ lập tức nhận lấy mở ra xem, hai mắt trợn to.

"Hôn người ngồi bên trái bạn"

Bên trái??

Chu Diên Sâm mắt phượng nheo lại.

Bạch Tĩnh Thành kinh ngạc nhìn mọi người chung quanh.

Mạch Tây Hi mở to hai mắt không dám tin, tổng giám đốc hôn quản lý Bạch?

Cảnh sắc xinh đẹp này gì đây?

Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ dị thường.

Cái chai rượu quỷ quái kia, lại xoay trúng anh?

Hết lần này tới lần khác đến lựơt anh thì phải rút bài?

Còn trong đống bài kia, xui khiến thế nào bóc trúng thử thách hôn nhau?

Đáng nói hơn nữa Bạch Tĩnh Thành ngồi ở đâu không ngồi, lại ở bên trái anh?

Mạch Tây Hi không dám thở, lo lắng rụt cổ lại, cô cảm nhận rõ luồng khí lạnh sát khí cực mạnh sắp bốc lên.

Giữa bầu không khí trì trệ khó xử, Thịnh Hành Văn nắm tay đưa lên miệng ho khụ một tiếng, đánh tan sự im lặng.

"A, cái đó, bằng không cứ quên đi"

Bớt đùa, hôm nay sinh nhật Chu Diên Sâm, nếu hắn tức giận sẽ rất đáng sợ.

Hơn nữa, lão thái thái vẫn còn ở đó.

"Quên nó đi, ha ha" Chu Thường Hỉ cười ngượng, gãi gãi đầu.



Có người lên tiếng, Tư Đồ Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa Chu Diên Sâm cùng Bạch Tĩnh Thành được đồn đại khắp nơi ở An Thành, Tư Đồ Tĩnh đề nghị, nói:"Không bằng phạt ly rượu thay thế đi"

Vừa nói, cô ta vừa cúi người rót đầy ba ly rượu.

Lúc này, người trong cuộc từ đầu im lặng, đột nhiên chậm rãi lên tiếng bày tỏ quan điểm của mình.

"Dám chơi, dám chịu"

Mạch Tây Hi hoảng sợ, trợn mắt hốc mồm nhìn về phía người bên cạnh.

Tên này nói gì vậy?

Bản lĩnh như vậy sao? Thực sự muốn ở trước mặt nhiều người đi hôn quản lý Bạch?

Bạch Tĩnh Thành hiển nhiên cũng là rất kinh ngạc nhìn Chu Diên Sâm, khóe miệng nhếch lên.

"Vớ vẩn! Làm điều vô nghĩa". Sau khi nghe Chu Diên Thần nói lời đó, bà Chu tức giận lầm bầm muốn ngăn anh lại.

Chu Diên Tích đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên gì đó, lại nắm chặt cánh tay bà, trấn an: “Mẹ, chờ xem sao đã"

Ánh mắt rơi trên người Mạch Tây Hi nhiễm trên thân, Chu Diên Tích nhàn nhạt vung lên khóe môi.

Kiểu gì cũng phải làm chút gì đó a?

Vì nó là một vợ kịch.

“Có thể không?” Chu Diên Sâm hỏi Mạch Tây Nhiễm.

Cô bất chợt bị hỏi, tự dưng bối rối.

Đợi một lúc, vẫn không nhận được câu trả lời, Chu Diên Sâm mất hết kiên nhẫn, khuôn mặt tuấn tú đông cứng.

Quay mặt về phía Bạch Tĩnh Thành, anh cau mày lạnh lùng nói:"Tới đây"

Bạch Tĩnh Thành âm thầm nắm chặt ngón tay, cười nửa miệng:"Quên nó đi, không cần miễn cưỡng, chỉ là một trò chơi mà thôi"

"Bớt nói nhảm!" Chu Diên Sâm lạnh lùng mắng một tiếng, anh thực ghét mẹ mình, làm việc gì cũng vội vàng.

Bất quá dù có hôn, chạm môi một cái cũng không mất miếng thịt nào.

Chỉ là, nhịp tim vô cùng hoảng loạn.

Nụ hôn này rơi xuống, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức.

Mà trước khi cân nhắc tới chuyện đó, thứ anh nghĩ đầu tiên chính là, mọi kế hoạch liên quan tới Mây Tây Dư trước đó, sẽ bị huỷ bỏ.

Người phụ nữ này còn tệ hơn anh tưởng tượng gấp trăm lần.

Không!

Một ngàn lần!