Chương 4: Cả con hầu cũng có thể bắt nạt cô

"Có chuyện gì vậy?" Quản gia nghe thấy trên này ồn ào đi lên xem.

Hắn vẫn còn trẻ, chỉ mới ngoài ba mươi, thân hình cao lớn vạm vỡ. Đôi lông mày rậm rạp vểnh lên phía trên tựa như lưỡi đao khiến khuôn mặt góc cạnh không đối xứng của hắn trở nên đáng sợ. Hắn chẳng cần làm gì, chỉ cần trừng mắt nghiêm mặt là có thể dọa trẻ con khóc rồi.

Con hầu thấy cứu binh tới rồi, vội ôm mặt uất ức báo cáo: "Quản gia, bộ đồ này là ông chủ bảo tôi chuẩn bị cho phu nhân, đặc biệt dặn phu nhân phải mặc nó nhưng phu nhân không chịu muốn thay ra, tôi bảo không được, phu nhân tức giận nên ra tay đánh tôi. Quản gia, tôi bị đánh cũng được nhưng ý của ông chủ không thể làm trái đâu."

Phương Đại liếc nhìn một bên mặt sưng tấy của con hầu một cái, đôi mắt chứa nhiều tròng trắng hơn của hắn chuyển động âm thầm giấu đi sự sắc bén rồi mới hướng phía Khả Linh, biểu hiện nhìn qua thì cung kính nhưng thực chất là không để cô vào trong mắt:

"Phu nhân, cô cũng nghe rồi đấy. Đây là bộ đồ ông chủ chuẩn bị cho cô, cô không mặc ông chủ sẽ giận đấy. Phận người làm như chúng tôi thì không sao, cùng lắm là bị quở trách một trận, còn cô thì sợ là sẽ bị đánh no đòn. Nên cô hãy chịu khó phối hợp một chút, hài bên đều sẽ dễ thở."

Con hầu và chuyên gia trang điểm nghe xong không kiêng dè gì bật cười khúc khích chế giễu.

Khả Linh trừng mắt, bọn họ mới ngừng cười.

Cô cũng chẳng rỗi hơi tính toán với hắn, hắn là trợ thủ đắc lực của Phương Lập Thành, dưới một người trên nhiều người, địa vị còn lớn hơn cô, hắn nể cô mới là lạ.

Có điều, sự thật chính là phũ phàng như cô vừa nói với con hầu, cô không thể làm gì được Phương Lập Thành. Cho nên, người hầu cô có thể đánh, còn ý của hắn cô không làm trái nổi.

Làm loạn một vòng cuối cùng cô vẫn bị cưỡng chế mặc bộ đồ không ra miếng vải này, không được thay ra.

"Phu nhân, đến giờ đi rồi, ông chủ đang đợi cô dưới nhà." Một con hầu khác đi lên thông báo, thái độ của ả với Khả Linh so với con trước không khác là bao, nói chuyện với cô mà không hề thấp giọng kính nể, vênh mặt lên y như bà chủ.

Khả Linh xiết chặt nắm đấm, nén suy nghĩ muốn gϊếŧ người xuống, đẩy tấy cả uất hận căm phẫn trong người lại, nhắm mắt hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, xoay người, đạp giày cao gót đi ra khỏi phòng.

Hai con hầu phía sau liền bĩu môi "xí" một tiếng rõ dài theo sau. Con trước còn cố ý lớn tiếng nói cho Khả Linh nghe:

"Phu nhân cái rắm. Chỉ là một con đ.ĩ táng gia bại sản mà tưởng mình hay lắm sao, còn không bằng một con ch.ó nữa. Được một hôm ông chủ cho ra ngoài mà tưởng mình là nữ hoàng rồi, đợi trở về xem, không bị tẩn cho toạc loz ra mới lạ. Là tao thì tao đã uống thuốc tự tử lâu rồi, còn mặt mũi đâu mà sống tiếp cho chật đất."

Khả Linh nghe xong cũng chỉ dừng lại một giây, rồi làm như không nghe thấy tiếp tục bước đi.

Chó sủa cần gì phải chấp. Chỉ cần ra khỏi ngôi nhà này, cô sẽ không cần phải nhìn mặt lũ lòng người dạ thú này nữa.

Nghĩ tới điều này, bước chân cô có chút gấp gáp. Nhưng mà đã lâu không đi giày cao gót, bước chân của cô không vững lắm, còn có chút lạ lẫm, không thể đi nhanh được.

Phía trước là cầu thang dẫn xuống đại sảnh, Khả Linh đặt tay lên thành lan can, thừ người.

Cô đã tới đây ba năm, nhưng chỉ có một lần đi qua cầu thang này, chính là ngày đầu tiên về làm vợ người ta. Một đường đi lên, ba năm sau mới được đi xuống. Ba năm mới đi đủ một vòng, càng nghĩ càng thấy chạnh lòng.

"Hồng Khả Linh, cô cầm tinh con rùa à, nhanh lên cho tôi!" Phương Lập Thành ngồi trong xe chờ, thấy cô đi ra liền cất giọng gắt gỏng thúc giục.

Khả Linh không biểu cảm, bước nhanh về phía chiếc xe, ngồi vào.

Cô chưa kịp thắt dây an toàn, cơ thể đã bị Phương Lập Thành thô bạo xoay người đối diện với hắn, quét mắt thô bỉ đánh giá:

"Không tồi! Quả nhiên người đẹp vì lụa. Cô tút tát lên trông cũng khá quyến rũ đấy. Như vậy, Hải Thịnh mới thích cô mà chịu ký hợp đồng với tôi chứ."

"Bỉ ổi!" Khả Linh hất tay hắn ra khỏi cằm mình.