Chương 5: Tiếp khách

Bị chống đối, Phương Lập Thành rất không vui. Đôi mắt ngủ híp lại nguy hiểm, hắn bắt lấy cổ tay cô, giật về:

"Bỉ ổi bằng cô sao. Giả thanh cao trước mặt tôi lại đi lén lút dâng hiến lần đầu cho gã đàn ông khác?"

Khả Linh mệt mỏi, không muốn nhắc lại vấn đề quá cũ này, nâng ánh mắt thách thức:

"Sao, anh lại lên cơn muốn đánh tôi?"

"Cô được lắm, gan to ra không ít nhỉ. Chờ xong bữa cơm này, cô chết với tôi!" Hắn nhẫn nhịn, rít qua kẽ răng, hung hăng đẩy Khả Linh một cái, cô ngã ra sau đập vào cửa xe.

Cú va chạm không gây ra vết thương gì, chỉ khiến đầu cô đau nhức một phen. Cô ngồi dậy, coi như không có gì, bình thản thắt dây an toàn.

Tài xế bấy giờ mới dám mở miệng: "Ông chủ, đi ngay chưa ạ?"

"Đi!"

Phương Lập Thành rất ghét vẻ mặt bình thản này của cô. Ngoại trừ thời gian một năm đầu cô khóc lóc cầu xin hắn ra, thời gian về sau mỗi lần hắn đánh đập xỉ vả, cô đều bày ra thái độ dửng dưng thản nhiên này cho hắn xem, dù có đau tới mấy cũng không cầu xin nửa lời.

Chiếc xe chạy một đoạn đường dài, cuối cùng dừng lại trước nhà hàng khách sạn bảy sao Bắc Hải Chi Vương, bất động sản thuộc quyền sở hữu của nhà họ An, dòng họ giàu nhất nhì thành phố A.

Trước khi xuống xe, Phương Lập Thành không quên cảnh cáo: "Nhớ, làm tốt cho tôi. Nếu không trở về biết tay tôi!"

"Biết rồi." Khả Linh lạnh giọng, tháo dây an toàn.

Phương Lập Thành vẫn nhìn cô, không rời mắt: "Đừng có tìm cách trốn đi, cô sẽ không thoát được đâu, ngược lại cuộc đời cô về sau càng thảm hơn thôi."

Khả Linh quay lại nhìn hắn: "Người của anh nhiều như vậy, tôi có thể trốn được sao."

"Biết vậy thì tốt." Phương Lập Thành nhếch môi cười đểu, mở rộng điều xuống. Hắn tin, có cho cô mười lá gan cũng không dám trốn. Mà trốn cũng không thoát được

Phía sau chiếc BMW này chính là ba chiếc xe bảo an, tổng cộng hai mươi người hai mươi người.

Lần trước cô trốn, hắn bắt được đã bị đánh gãy cả xương sườn còn gì. Không hãi mới lạ!

Hắn chờ Khả Linh đi xuống, đưa tay ra tỏ ý để cô khoác tay với hắn đi vào, như một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Khả Linh ghê tởm, không muốn. Nhưng muốn được yên thì bắt buộc phải nhịn. Cô miễn cưỡng khoác tay hắn đi vào.

Một người đẹp trai tuấn lãng phong độ, một người như mỹ nhân quốc sắc thiên hương, phong phạm cao quý, khí chất sang chảnh. Người ngoài ai nhìn vào cảm thấy rất đẹp đôi, ghen tị.

Mấy cô gái đi ngoài đường thấy, chỉ trỏ trầm trồ khen ngợi, ghen tị:

"Nhìn kìa, hai người đó đẹp đôi dã man."

Khả Linh thầm cười chua xót, đúng là ngày xưa ai cũng bảo cô và hắn rất đẹp đôi.

Bắc Hải Chi Vương làm ăn rất tốt, khách khứa lúc nào cũng đông.

Phương Lập Thành hiện tại là tổng giám đốc, người dẫn dắt tập đoàn Truyền Vương, tập đoàn lớn quyền lực có thể nói là không thua kém gì tập đoàn An Thị. Đẹp trai, tài giỏi. Từ khi hắn tiếp nhận quản lý công ty, thành tích lớn đạt được liên tiếp tăng không ngừng. Suốt ba năm liền hắn được vinh danh trong danh sách doanh nhân trẻ thành đạt châu Á. Danh tiếng của hắn trong giới kinh doanh và những mảng liên quan không hề nhỏ. Người ở thành phố A này không ai là không biết hắn.

Nhưng sự xuất hiện của Khả Linh và Phương Lập Thành, người đàn ông thành đạt của thành phố Minh Giang lại không hề gây kinh ngạc cho những thực khách ở đây.

Tình cảnh này họ đã quá quen rồi, ai chẳng biết Phương Lập Thành có rất nhiều tình nhân, mỗi tháng đều thay một người. Và người nào cũng đều được xuất viện cùng hắn giữa chốn đông người. Vậy nên lần này họ cũng cho rằng Khả Linh là tình nhân mới của hắn chứ không phải là vợ hắn, bà Phương.

Cả những vị khách mời của hắn cũng nghĩ như vậy, bao gồm Hải Thịnh, ông chủ công ty Hải Thịnh.

Cũng không thể trách họ được. Nhìn cách ăn mặc hở hang gợi cảm của cô, người ta chỉ có nghĩ tới hai từ "tình nhân" chứ chẳng thể nào liên tưởng tới hai từ "bà Phương".

Ông này nổi tiếng có máu dê, hồi trẻ trăng hoa lăng nhăng, già rồi lại được thăng cấp Dê cụ, thấy gái trẻ là như mèo thấy mỡ, vồ lấy cho bằng được.

Vừa trông thấy cô là ông ta như cá mắc quai, há mồm trợn mắt, nước miếng chảy tòng tòng cũng không hề hay biết, phải nhờ trợ lý khẽ nhắc ông ta mới vội vàng lau nước miếng, đi tới cười hỉ hả:

"Phương tổng, vị này là...?"

"Đây là Linh Linh." Phương Lập Thành tự ý thêm một chữ Linh vào tên của cô, cũng không nói cô là vợ của hắn, trực tiếp bỏ qua: "Linh Linh, vị này là Hải tổng, là đối tác quan trọng của tôi, em nhớ phải tiếp đón chu đáo đấy."

Ý tứ quá rõ ràng. Chính là giao bán cô cho lão già Hải Thịnh từ đây.

Hải Thịnh nghe xong liền biết cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời này không có quan hệ gì với Phương Lập Thành sướиɠ cả người, cười hê hê như dê cụ, không kiêng dè gì đưa tay sờ vai cô:

"Thì ra là em tên là Linh Linh. Người đẹp như tên vậy. Nào, mau qua đây ngồi cùng anh."

Khả Linh ghê tởm né vai, chỉ muốn bẻ gãy cái móng heo của lão ngày lập tức. Nhưng cô phải nhịn, phải nén xuống cảm giác buồn nôn xuống, cắn răng chịu đựng, tỏ vẻ ngoan ngoãn thẹn thùng theo lão ngồi xuống ghế.