Chương 4

Tôi sửng sốt: “Điều này có nghĩa là…”

Chị ấy đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi: “Con bé ngốc này, tức là Tiểu Lục rất vừa ý em.”

Ngay lúc chị Chu nói xong những lời này, màn hình điện thoại di động của tôi sáng lên.

Đó là tin nhắn WeChat mới từ Lục Nghiêm:

"Khi nào em tan sở? Tôi tới đón em."

Tôi giả vờ như không thấy tin tức và đi xuống tầng dưới để đẩy xe máy điện của mình sau khi tan sở.

Tôi vừa ngồi lên đó thì một chiếc ô tô quen thuộc đột nhiên dừng lại trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt bình tĩnh của Lục Nghiêm: “Tôi đưa em về nhà.”

Tôi nhếch miệng cười: “Không cần đâu thầy Lục, nhìn cục pin nhỏ của em đi, cốp xe của thầy cũng không để được…”

Tôi còn chưa nói xong thì cửa sổ xe lại được kéo lên, sau đó cửa xe mở ra, Lục Nghiêm lập tức xuống xe đi thẳng đến chỗ tôi, ngồi lên xe điện nói: “Em chở tôi cũng được."

「……」

Còn không cho tôi thời gian để từ chối.

Anh ấy với chiều cao 188cm bị ép vào ghế sau của xe máy điện, hai chân dài gần như bị xoắn thành lò xo, chắc chắn anh ấy đang cảm thấy ấm ức và khó chịu, nhưng vẻ mặt người này lại rất bình tĩnh.

Tôi nghiến răng, dứt khoát bất chấp tất cả và thực sự lái xe điện về nhà.

Kết quả là vừa xuống phố đã bị cảnh sát giao thông chặn lại ở ngã tư.

“Bạn có biết xe máy điện không được chở người không?” Chú cảnh sát giao thông nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên cười: “Không đội mũ bảo hiểm thì thôi, một cô bé còn chở một người đàn ông trưởng thành, đang đóng phim à?"

Tôi và Lục Nghiêm ngoan ngoãn xuống xe, nộp phạt 100 nhân dân tệ, bị giáo dục giao thông trong nửa giờ, cuối cùng còn bị giữ xe.

Chú cảnh sát giao thông bảo ngày mai tôi quay lại để lấy.

Tôi ủ rũ đứng đó, nhưng Lục Nghiêm lại nheo mắt lại, đột nhiên nhếch khóe môi, nở nụ cười: “Không còn cách nào khác, xem ra chỉ còn cách là tôi đưa em về.”

Trong xe của Lục Nghiêm có mùi bạc hà rất dễ chịu, một luồng mát lạnh thoang thoảng lượn lờ quanh hơi thở.

Tôi thắt dây an toàn, quay lại hỏi anh: “Vậy thầy cố ý à?”

"Ừm?"

Lục Nghiêm chọn đài phát thanh trên ô tô một lúc lâu, cuối cùng mới quay đầu nhìn tôi: “Bạn học Vưu Trinh, ý em muốn chỉ điều gì?”

Một người gọi thầy Lục, người còn lại gọi bạn học Vưu Trinh, cách xưng hô lễ phép và khách khí nhưng lại đoàn tụ vì những điều tầm thường nhất giữa nam và nữ.

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy rất nhàm chán nên khép miệng: “Quên đi, không có gì đâu.”

Anh chọn một kênh âm nhạc, nghe tiếng trống quen thuộc phát ra từ loa, tôi chợt nói: “Thầy cũng thích Thảo Đông* ạ? "

(*No Party For Cao Dong là một ban nhạc indie rock đến từ Đài Loan hiện gồm có Wood Lin, Judy Chan, Sam Yang và Huang Shih-wei. Wikipedia (tiếng Anh))

Đến đèn đỏ, Lục Nghiêm đạp phanh, liếc nhìn tôi: “Không, tiết mục do người nghe yêu cầu.”

Tôi hiểu rồi.