Chương 5

Tôi cụp mắt xuống và không nói nữa, thay vào đó là Lục Nghiêm vốn là một đóa hoa lạnh lùng, cao quý chủ động bắt đầu chủ đề: “Tôi nhớ hồi còn học đại học, em là người nói nhiều nhất, có thể nói chuyện từ đầu đến cuối giờ học.”

Tôi cười nhạt nói: “Đúng thế, chỉ vì điều này mà ngày nào thầy cũng bắt em trả lời câu hỏi.”

“Thế sao bây giờ em không thích nói chuyện vậy?”

Mặt trời đang lặn về hướng Tây, ánh sáng đỏ chói chiếu xuyên qua kính trước xe khiến mắt tôi đầy những đốm sáng rải rác.

Tôi nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài: “Thầy Lục, nhìn thầy nói, con người sẽ thay đổi.”

Lục Nghiêm đỗ xe bên đường, tôi cảm ơn anh ấy và chuẩn bị chào tạm biệt.

Nhưng anh lại tự nhiên xuống xe, đi theo tôi: “Vừa đúng lúc tôi định đi mua chút đồ ăn, chúng ta cùng nhau đi một đoạn nữa nhé.”

Lục Nghiêm có tính tình lạnh lùng và xa cách, điều này tách biệt rõ ràng giữa anh với sự hối hả và nhộn nhịp của chợ rau.

Sự nổi bật này khiến người qua đường thỉnh thoảng liếc nhìn, nhưng anh ấy không hề quan tâm mà chỉ đi theo phía sau tôi với vẻ mặt bình thản.

Tôi lấy một bó cải thìa, cân đo rồi đứng bất động trước quầy tôm.

Lục Nghiêm kiên nhẫn đứng cùng tôi một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi tôi: “Em đang làm gì vậy?”

“Đợi.” tôi nói, “đợi cho đến khi tôm chết.”

「……」

Nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt Lục Nghiêm, tôi rất kiên nhẫn giải thích với anh: “Thực ra tôm chỉ có thể ở trong môi trường này một ngày. Giá tôm chết chỉ bằng 2/3 tôm sống, mua tôm mới chết thì về nấu thì mùi vị gần được như tôm sống."

Cuối cùng, tôi và Lục Nghiêm mỗi người mua nửa cân tôm chết trước ánh mắt bất đắc dĩ của ông chủ.

Vài ngày sau đó, anh bắt đầu lái xe đón tôi tan sở mỗi ngày, sau đó cùng tôi đi chợ mua đồ ăn rồi tạm biệt nhau.

Nếu định từ chối, anh ấy sẽ tìm cáchlôi kéo trở lại với lý do hợp lý.

Buổi teambuilding của công ty được tổ chức vào chiều thứ sáu, chúc rượu một lượt, cuộc họp kết thúc thì đã rất muộn.

Thực ra tôi cũng không say lắm, chỉ hơi choáng váng, đang ngồi trên bậc cửa thổi gió thì có một người đàn ông bước đến gần tôi và gọi: “Vưu Trinh”.

"Vưu Trinh, để anh đưa em về nhà."

Đó là Lâm Húc ở bộ phận bên cạnh, tôi vào công ty không lâu, anh ta đã đến tỏ tình, sau khi bị từ chối thì mỗi khi nhìn thấy tôi, anh ta đều hằn học mỉa mai rằng phụ nữ chỉ mê trai đểu mà không thèm để mắt người kiên định và trung thực.

“Không cần đâu."

Có lẽ uống rượu nên bạo hơn, anh ta vờ như không nghe thấy lời từ chối của tôi, đưa tay kéo ống tay áo tôi, ngón tay cọ vào vết sẹo trên cổ tay tôi, sững sờ hai giây rồi đột nhiên rụt tay về.