Chương 7

Lúc này Cao Vân Tịch mới dừng bước, đem ánh mắt chậm rãi nhìn về phía phụ hoàng khoa trương cúi người: "Vâng, nhi thần tuân mệnh.". Có vẻ như là hơi khom người quá mức nên nàng liền thất tha thất thểu như muốn ngã quỵ, lập tức có người xuyên qua đám người chạy ra đỡ nàng nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện."

Cao Vân Tịch nhướng mày, cười nhìn người đang đỡ lấy nàng: "Tiểu bát a, đã lâu không gặp. Ta còn tưởng ngươi trốn trong thư phòng đọc sách đến chết."

Cao Vân Minh chỉ có thể nửa lôi kéo nhị tỷ nửa đem chính mình ra khỏi điện, lúc đi ngang qua Chu Nhan Tuệ Cao Vân Tịch còn cố ý nhìn chằm chằm nàng một lần, nhưng Chu Nhan Tuệ lại rũ mắt như không để ý đến chỉ có khóe miệng hơi câu lên.

Chờ hai người đi ra rồi, bầu không khí trong điện vẫn không hòa dịu đi . Hoàng đế đau khổ tự hỏi: "Làm sao ta lại sinh ra một nữ nhi như vậy a?"

Chu Nhan Tuệ thản nhiên cười: "Tính tình của nhị tỷ phụ hoàng là người rõ nhất,người cần gì phải cùng nhị tỷ sinh khí. ta nhớ khi còn bé nhị tỷ từng nói sau này lớn lên nàng muốn làm giang hồ hào sảng bỏ qua cả đại tướng quân vạn người cũng không địch nổi đấy."

Đột nhiên toàn bộ người trong điện bật cười,không khí không thoải mái vừa rồi lập tức bị quét sạch.

Hoàng đế dị thường vui mừng: "Vẫn là Tuệ nhi khéo hiểu lòng người, được rồi, phụ hoàng không sinh khí với nữ nhi ngỗ nghịch kia."

------------------------------------

"Nhị tỷ gần đây thế nào? vừa mới đánh lui Hằng quốc đánh lén còn gϊếŧ chủ soái ở trước trận địch, khiến cho bọn hắn sợ hãi lui về nước, chủ động nói ra ký kết hiệp nghị. Lần này trở về như thế nào lại một mực ở lại Hoa Mãn Lâu, ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng không về nhìn một cái a."

Cao Vân Minh mỉm cười, khuôn mặt thiếu niên 14 tuổi vẫn có chút ngây ngô, trong ánh mắt mang theo vài phần sùng bái nhìn tỷ tỷ mình.

Cao Vân Tịch hướng về phía hắn cười cười rồi nâng tay lên vỗ vào vai đệ đệ: " Tiểu bát, chờ ngươi 18 tuổi ta liền đưa ngươi đến Hoa Mãn Lâu nhìn một chút để có thể trông thấy việc đời, ngươi thấy sao?"

"Không thể." Khuôn mặt trắng nõn của Cao Vân Minh lập tức đỏ lên, " Trong sách đều có nói hết, địa phương đó không thích hợp cho ta, bất quá nhị tỷ cũng phải chú ý thanh danh, tuy rằng Hằng quốc chúng ta dân phong cởi mở, nhưng dù sao tỷ cũng phải chiêu phò mã lập gia đình đấy a."

"Chiêu phò mã gì đó để sau này nói đi.." Cao Vân Tịch khoát tay áo, cười nói: " Nhưng mà ngươi quan tâm đến nhị tỷ thật đúng là làm ta cảm động, lần trước ta rời khỏi kinh thành ngươi vẫn là một hài tử không hiểu chuyện đó a."

"Ta đã 14 tuổi rồi, nào còn là hài tử không hiểu chuyện nữa! chỉ là nhị tỷ không chú ý tới ta mà thôi., hình như nhị tỷ cùng đại ca bất hòa nên rời khỏi kinh thành. ngay cả ta muốn đến tiễn tỷ mà hắn cũng không cho."

"Đại ca kia miệng đàn bà." Cao Vân Tịch lầm bầm một câu: "Khá tốt cho hắn mấy ngày nay phụng mệnh đi phân phát lương thực,không để cho ta đυ.ng phải."

Cao Vân Minh mi tâm cau lại: "Nhưng nhị tỷ vì sao luôn gây khó dễ với Nhan Tuệ công chúa? chẳng lẽ ngươi thấy nàng đau khổ còn chưa đủ nhiều hay sao?"

Ánh mắt nàng bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo: " Tiểu bát, lời này của ngươi không đúng nha, ta cũng không phải muốn nàng chịu khổ mà vì nàng hại ta quá sâu. Cũng bởi vì năm đó ta sơ suất, tức giận mà bị phạt ra khỏi kinh thành. Nhục nhã như vậy, đổi lại là ngươi thì ngươi nhịn được sao?"

"Nhưng dù sao nàng cũng là Nhan Tuệ công chúa..."

"Nhìn xem, ngươi cũng gọi nàng là Nhan Tuệ công chúa, có thể thấy được mặc dù nàng sinh sống trong hoàng cung nhiều năm nhưng đối với chúng ta mỗi người mà nói vẫn là người ngoài." Cao Vân Tịch cười lạnh: " Nàng cũng chỉ là do phụ hoàng thương tâm là cô nhi nên đem về mà thôi, cũng bởi vì năm đó phụ thân nàng đã cứu phụ hoàng một mạng nên phụ hoàng liền xem nàng giống như bảo bối. Công chúa? hừ! Nàng dựa vào cái gì mà được phong là công chúa?"

" Nhị tỷ, dù cho ngươi không ưa nàng thì cũng không cần căm hận như thế a. Nhan Tuệ công chúa lại không có tội gì lớn."

Cao Vân Tịch liếc hắn một cái: "nguyên lai ngươi là thay nàng đến hòa giải đấy....?.."Lời nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt như bị thứ gì đó thu hút mà ngưng tụ đến một chỗ.