Chương 8

Cao Vân Minh thuận thế nhìn lại, chỉ thấy từ trong điện đi ra hai người. dáng người thướt tha, vũ mị như từ trong bụi hoa bước ra.

"Ngũ tỷ, Nhan Tuệ công chúa." hắn vội vàng chào trước vì sợ nhị tỷ bên cạnh lại nói lên lời nào đó khó nghe.

Cao Vân Nguyệt không nghĩ hai người còn đứng ở bên ngoài này,cười cười nói: " Bát đệ, hảo hảo cùng nhị tỷ tâm sự. không phải ngươi muốn viết nhị tỷ là nhân vật truyền kỳ hay sao?"

" Bất quá cũng chỉ tưởng tượng như vậy mà thôi, còn chưa bắt đầu viết a. Ngũ tỷ thật đáng ghét, sao lại nói ra?" Cao Vân Minh ngại ngùng oán trách.

Ánh mắt Cao Vân Tịch vẫn luôn giằng co trên người Nhan Tuệ, mỗi lần nhìn thấy nàng khóe môi trào phúng cùng ánh mắt lạnh băng liền như bàn thạch không bao giờ thay đổi, quật cường mà cô lập.

" Nhan Tuệ công chúa đi vội vã như vậy a, bên ngoài bọn cướp rất nhiều. ngươi là công chúa thân phận quý giá, đừng nên để chuyện ngoài ý muốn xảy ra nha."

Chu Nhan Tuệ sao lại không rõ ý tứ của Cao Vân Tịch chứ.

" Nhị công chúa." Chu Nhan Tuệ nhẹ nhàng nhìn lên, sóng mắt bình tĩnh đặt trên người nàng. " Đa tạ sự quan tâm của người, ta sẽ lưu tâm lời người nói."

"nhị tỷ, có lẽ ngươi bề bộn nhiều việc a, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.." Cao Vân Nguyệt vội vàng kéo Chu Nhan Tuệ rời đi.

Cao Vân Tịch ở phía sau cười lạnh: "Ngũ muội, ngươi nghĩ ở bên cạnh nàng thì ngươi sẽ chiếm được tiện nghi tốt sao? ngừng hi vọng đi a, nàng không mang đến tai họa cho ngươi là may mắn lắm rồi đó."

Tiếng cười lạnh từ phía sau truyền đến, Cao Vân Nguyệt tức giận lắc đầu, kéo Chu Nhan Tuệ đi thật nhanh thở dài: " Nhị tỷ gần đây càng ngày càng cổ quái, không nghĩ tới vừa gặp mặt đã làm ngươi khó chịu."

"Đây cũng không coi là gì." Chu Nhan Tuệ giọng nói bình thản như mặt nước lay động qua thuyền nhỏ: " Nàng từ trước đến nay tính tình buông thả, ta đã thành thói quen rồi."

Sáu năm trước nàng mới chỉ là hài tử 10 tuổi, bởi vì nàng ngã xuống hồ sen trước mặt, nước lập tức bao phủ thân hình nhỏ nhắn rồi dũng mãnh đi vào tai,mũi,miệng của nàng. Ngày đó nàng cho là mình sẽ chết nhưng cuối cùng lại được cứu lên, sự việc đến tai hoàng đế, dưới cơn thịnh nộ liền đuổi nàng ấy ra khỏi kinh thành.

Nàng ấy hận nàng,đương nhiên nàng biết rõ.

Trước đây thật lâu khi nàng vẫn là hài tử , nàng vẫn luôn cảm giác được có một ánh mắt oán hận không phải của một hài tử bình thường đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lúc nàng được cứu từ trong hồ nước lên, thần trí vô cùng hoảng hốt nhưng lại nhớ như in khuôn mặt không chút tái nhợt, quật cường đứng ở đó, cất tiếng nói: " là nhi thần đẩy nàng xuống đấy."

Nàng vì sao lại phải hận nàng chứ? cho tới bây giờ nàng vẫn chưa làm chuyện có lỗi với người khác nhưng khi nhìn vào ánh mắt của nàng ấy thật giống như đang nhìn vào một kim châm tùy thời mà đâm xuyên vào trong mắt nàng.

Sau khi cùng ngũ tỷ chia tay thì nàng cũng đi về tẩm cung của mình, nàng nhìn khăn lụa vẫn chưa thêu hết được treo ở kia, khăn lụa như tuyết trắng không nhiễm bụi bặm, tựa như nàng và cảnh lúc này đang có một nỗi niềm giống nhau. Chẳng qua là giờ khắc này "tâm" của nàng lại không thể nào bình tĩnh được.

Cao Vân Tịch đối với nàng rốt cuộc là gì đây? Tỷ muội? Khắc tinh? Địch nhân? hay là.....

Haiz, một tiếng than nhẹ rồi một lần nữa cầm kim châm lên, nàng lại bắt đầu đắm chìm trong việc thêu thùa của mình.

-------------------------------

Cao Vân Tịch miễn cưỡng ngồi ở trên chiếc ghế bành, trong tay còn có một đĩa trái cây cùng sách vở toán loạn, đối diện nàng có một nam tử đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn qua cũng có thể nhận ra là hơn nàng vài tuổi.

" Nhị muội, đừng có lại tùy hứng hồ đồ nữa, bây giờ ngươi tuổi tác không còn nhỏ nữa.Sao lúc ở biên quan ngươi tác chiến anh dũng, ai nghe tới danh tự nhị công chúa của ngươi cũng đều kính sợ ba phần. phụ hoàng ở sau lưng cũng từng tán thưởng ngươi, nhưng vì cái gì mà sau khi trở về ngươi lại thay đổi long trời lở đất như vậy?"

"Phụ hoàng từng tán thưởng ta?"nàng ưu nhã ngồi bóc vỏ một trái quýt, không đếm xỉa mà cho vào trong miệng: " lần đó phụ hoàng thấy ta không phải trách cứ ta hay sao? ngươi nói hắn chán ghét ta thì ta còn tin được."

"Phụ hoàng đối với ngươi vô cùng yêu thương cho nên mới trách cứ nhiều, ngươi sao lại không hiểu cho khổ tâm của phụ hoàng?"

"Yêu thương ta? Yêu thương mà sẽ vì một đứa nghĩa nữ mà đem ta đuổi ra khỏi hoàng cung? Nếu năm đó không phải ngươi cùng sư phụ quỳ gối cầu xin chỉ sợ hắn liền thẳng tay ban chỉ phế truất thân phận công chúa rồi lưu đày rồi cũng nên."

"vậy cũng phải trách ngươi làm việc kia quá sai trái, tính mạng con người thì sao phụ hoàng không tức giận?"

" chẳng qua là hắn chịu hết nổi người khác làm tổn thương miếng thịt của hắn mà thôi,hắn đem Nhan Tuệ công chúa trở thành cát tường duy nhất của quốc gia chúng ta, mảy may dù là một chút cũng không cho phép người khác động tới nàng cho nên bây giờ nàng 16 tuổi rồi vẫn chưa thể gả đi. Phụ hoàng yêu thương nàng nhưng cũng hại nàng."

"ngươi nói vậy cũng không đúng hoàn toàn." người đối diện cười cười : "Năm nay phụ hoàng sẽ tổ chức một trận đấu để chọn phò mã, chẳng nhẽ ngươi không nghe nói sao?"

"Cái gì?"