Chương 11: Rút lui

Editor: Nabiii

"Ư, ưʍ..." Thiếu nữ bị nam nhân đè trên bàn, vòng eo mềm mại bị ép trên mép bàn cứng rắn, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy y phục nam nhân dần dần siết chặt.

Đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của nàng đã không còn thỏa mãn được Vệ Uyên, hắn ôm lấy nàng vòng tay trượt lên phía trước, giữ lấy bên mông đầy đặn của nàng.

Ngoài dự kiến của hắn, nàng gầy đến mức chỉ còn nắm xương, nhưng nơi này xúc cảm lại khá tốt.

Hắn như một vị tướng quân đấu đá lung tung trong miệng nàng, cuối cùng mạnh mẽ hút một chút, mới đưa môi trượt xuống cần cổ tinh tế của nàng.

Trên vai đột nhiên truyền đến lực đẩy, tuy rằng lực đạo này đối với hắn không hề hấn gì, nhưng Vệ Uyên vẫn nâng mắt lên nhìn thiếu nữ đang chống khuỷu tay lên bàn.

"Hầu, Hầu Gia...xin người buông nô tỳ ra." Nửa người nàng dựa trên bàn, thân hình nhỏ nhắn lộ ra đường cong lả lướt câu người, khuôn mặt nhỏ oánh bạch nghiêng nghiêng, cúi đầu nhìn về phía mặt đất, trên trán còn vương vài sợi tóc càng làm cho nàng tăng thêm vài phần vũ mị không lời.

Trong hậu trạch này, không có nữ nhân nào dám cự tuyệt tình yêu của hắn, mà nàng dám làm vậy, khiến hắn không khỏi cảm thấy tức giận.

"Vì sao?" Thanh âm hắn trầm thấp, khiến toàn thân nàng phát lạnh, đôi mắt sắc bén mở to, gương mặt vốn uy nghiêm lạnh lùng nay càng thêm dọa người.

Bị khí thế áp bức của nam nhân đè ở dưới thân không thể động đậy, nàng khẽ mấp máy môi, giống như dũng sĩ chuẩn bị chịu chết, nàng ôm lấy ngực nhắm mắt lại nói lớn: "Nô tỳ không dám ở giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn trong thánh địa như thư phòng, làm ô uế Hầu Gia!"

Vệ Uyên bị nàng làm cho sửng sốt, sau đó che mắt lại, ngẩng đầu cười to.

Bầu không khí kiều diễm bị nàng phá hư không còn một mảnh, Vệ Uyên đã lâu không cười thoải mái như vậy, thật vất vả mới dừng lại, sau đó nhìn lại thiếu nữ trong lòng đang kinh ngạc nhìn hắn, giọng nói khàn khàn êm dịu thì thầm bên tai nàng: "Ban đêm là được, đúng không?"

Tim Thanh Đại lúc đó như lỡ một nhịp, khi nàng nhìn thấy nam nhân đứng ngoài cửa phòng của mình đêm đó, nỗi bất an bấy lau nay bất ngờ ập đến khiến nàng lo lắng, hôm nay đã được ứng nhiệm.

"Nhìn thấy ta bất ngờ lắm sao?" Vệ Uyên cũng không đợi thiếu nữ ngây ngốc ngoài cửa mời hắn vào, hắn ngựa quen đường cũ mà tiến vào phòng nàng.

Nàng khẽ nuốt nước miếng, rót cho hắn chén trà, mắt hơi rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Hầu Gia, mời dùng trà." Thứ hắn muốn bây giờ không phải thưởng trà.

Vệ Uyên nhìn thoáng qua nước trà trong veo trên chiếc chén sứ trắng, liền một phen lắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của nàng, trực tiếp cúi đầu ngậm cánh môi hơi hơi hé mở của nàng.

Liếʍ hêt dịch ngọt trong miệng, Vệ Uyên mới buông tha đôi môi bị hút đến đỏ mọng của nàng ra, dùng ngón tay thô ráp lau đi sợi chỉ bạc bị kéo từ ra môi hai người, thanh âm khàn khàn nhìn nàng nói: "Quen rồi sao?"

Không đợi nàng trả lời, hắn lại một lần nữa hôn lên, môi lưỡi đan vào nhau phát ra tiếng nước da^ʍ mỹ mơ hồ. Hắn vòng qua eo nàng, đè nàng lên chiếc giường nhỏ hẹp, ngón tay từ cổ áo trượt xuống, luồn vào trong vạt áo, rốt cuộc sờ đến nơi mềm mại mà hắn chạm khao khát chạm vào ban ngày.

Làn da nàng trơn mềm giống như đậu hủ non thượng hạng, hắn không nhịn được nhào nặn nơi mềm mại của nàng, một tay khác lại trượt xuống eo nàng.

Thanh Đại nằm ngửa trên giường, cảm nhận được những vết chai sần trong lòng bàn tay của nam nhân đang cọ xát vào làn da non nớt trước ngực của nàng, mà tay kia của hắn đã đã chạm đến giữa đùi nàng.

Một bàn tay trắng nõn tinh xảo đột nhiên nắm lấy cổ tay hắn, lần thứ hai trong ngày bị cắt ngang, Vệ Uyên cũng không phải người có tính tình tốt, hắn dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía nữ nhân trên giường.

"Hầu Gia,...nguyệt sự của nô tỳ tới."

Giọng nói của nàng mang theo chút nức nở, tròng mắt ngân ngấn nước, càng phản chiếu rõ vẻ kinh ngạc của hắn.

Nước mắt của nàng theo khóe mi lăn xuống, để lại hai vệt nước mắt trong suốt trên gò má ửng hồng, nàng nâng tay lên, dùng mu bàn tay gạt đi những giọt nước mắt rơi xuống như lưu ly tỏa sáng.

Nàng khóc rất nhiều, thỉnh thoảng lại nấc lên, chiếc mũi nhỏ ửng hồng, nước mũi còn chảy xuống, thoạt nhìn không có chút mỹ lệ nào.

Nhưng Vệ Uyên lại không nỡ giận tính tình khóc nhè trẻ con của nàng, hắn che lại trán thở dài một tiếng, lật người nằm xuống bên cạnh nàng, tự nhận bản thân xui xẻo.

Tiếng thở dài của hắn làm nàng khóc càng to hơn, mu bàn tay không đủ lau, nàng liền lấy khăn tay mà dụi dụi mũi nhỏ.

Hắn lại thở dài, xoay người ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng cho nàng thuận khí, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra: "Sao lại khóc?"

"Nô___nô tỳ không có biện pháp hầu hạ, hức, hầu hạ Hầu Gia, huhu..." Một khi bắt đầu khóc liền không thể kiềm chế được, nàng thật giống tiểu hài tử, tiếng khóc cũng thật lớn.

Vệ Uyên bất đắc dĩ mà kéo nàng ôm vào trong ngực, lời an ủi có chút cứng nhắc vì không quen: "Không sao, chuyện nhỏ thôi, khóc gì chứ?" Rõ ràng đại sự không thành là hắn, nhưng trái lại còn phải an ủi nàng, Vệ Uyên cảm thấy cái danh Hầu Gia này khiến hắn có chút nghẹn khuất.

"Nhưng, Hầu Gia___"

"Được rồi, ngủ đi." Hắn vỗ nhẹ vào tấm lưng mảnh khảnh của nàng, ngữ khí mang theo chút mệnh lệnh nói.

Mệnh lệnh của hắn có tác dụng thật tốt, tiếng khóc của nàng lập tức dừng lại, thấy nàng đã ngừng ồn ào, Vệ Uyên buông nàng ra, quay lưng về phía nàng, còn không quên nói: "Không được ngồi trên ghế ngủ."

Thiếu nữ phía sau nhỏ giọng đáp lại, Vệ Uyên thở ra một hơi, nhắm mắt lại, muốn đem xúc động áp xuống, nhưng chăn gối trên giường đều tràn ngập hương hoa quế thanh ngọt của nàng, giống như thôi tình dược mạnh nhất.

Phía sau truyền đến âm thanh vải dệt cọ xát, tiếp theo là giọng nói càng thêm ngọt ngào của nữ nhân trong bóng tối.

"Hầu Gia, người khó chịu sao?"

Thanh âm của nàng làm cho hắn cảm giác toàn thân như muốn nhũn ra, chỉ có bộ phận kia ngày càng cứng rắn, Vệ Uyên nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, môi mỏng nhếch lên phun ra hai chữ: "Ngủ đi."

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của thiếu nữ đang từ eo hắn mò mẫm dọc theo những đường cơ đến vùng bụng săn chắc của mình, hắn liền rùng mình một cái, đột nhiên mở mắt ra.

Bàn tay như sắt bao lấy đôi tay đang làm loạn của nàng, thanh âm càng thêm trầm thấp khàn khàn, trong bóng tối, giọng nói u ám của nam nhân giống như dã thú ngủ đông, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng: "Ngươi làm gì?"

"Nếu Hầu Gia khó chịu...nô tỳ sẽ giúp người." Giọng nói của nàng có chút không ổn định, mặc dù ở trong bóng đêm, nhưng khuôn mặt thẹn thùng rụt rè sợ hãi mà liếc trộm hắn lại vô cùng rõ ràng.

Thật sự không biết nàng là lớn gan hay nhát gan, rõ ràng thanh âm đều run rẩy, nhưng hành động lại lớn mật như vậy.

Hắn nới lỏng cổ tay nàng, mà bàn tay nàng giống như con cá trơn trượt, luồn lách qua dây quần, theo đừng nhân ngư của hắn mà trượt xuống.

Toàn bộ lực chú ý của Vệ Uyên đều tập trung vào bàn tay nhỏ nhắn táo bạn của nàng đang ở hạ thân hắn, thậm chí hắn còn cảm nhận được đầu ngón tay của nàng chạm vào côn ŧᏂịŧ của hắn, dừng một chút rồi mới trượt xuống.

Lòng bàn tay của nàng mềm mại nhẵn nhụi, xúc cảm khi chạm vào giống như tơ lụa thượng đẳng, nàng trượt bàn tay lên phần nhạy cảm của hắn, mang xuống một ít chất lỏng trơn trượt, tiếp theo dùng lòng bàn tay bao lấy toàn bộ thân gậy, chậm dãi di chuyển.

Nàng thỉnh thoảng lại chạm vào hai viên trứng dái phía dưới, chọc đến Vệ Uyên thấp thỏm thở hổn hển một tiếng, không biết có phải vì vậy mà hắn chỉ chịu đựng một lúc, lại tâm tâm niệm niệm suy nghĩ đến nàng, bây giờ hắn chỉ được nàng dùng tay giải quyết, kɧoáı ©ảʍ so với dùng đao thật kiếm thật khác biệt rất nhiều.

Động tác của nàng dần dần nhanh hơn, thân thể ấm áp trên lưng hắn cũng đung đưa cọ xát, xúc cảm mềm mại áp lên cơ bắp căng cứng trên lưng. Động tác lên xuống kéo dài khiến nàng có chút mệt mỏi, nàng phát ra vài tiếng thở dốc tinh tế, đầu ngón tay trượt xuống trêu chọc trứng dái.

Eo nổi nên một trận tê mỏi, hô hấp Vệ Uyên ngưng trệ, hắn nắm lấy tay nàng, đột nhiên lật người, vật thẳng đứng dưới hạ thân chen vào giữa bắp đùi nàng, cách mấy lớp y phục mà nhanh chóng cọ xát.

Một trận ấm áp ướt dính ở trên đùi của nàng, khuỷu tay nam nhân chống bên cạnh mặt nàng, thân hình kiện thạc treo trên người nàng. Ánh trăng sáng từ sau đám mây chiếu xuống, gương mặt màu lúa mì của nam nhân ửng hồng, yết hầu nhấp nhô lên xuống, đôi mắt sắc bén tràn đầy du͙© vọиɠ, môi mỏng khẽ nhếch thở hổn hển.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào gian bếp nhỏ lấy một chậu nước ấm, làm khăn thấm ướt rồi lau cho cả hai.

Vệ Uyên rũ mắt nhìn khuôn mặt nhu thuận của thiếu nữ, đôi mắt của nàng còn có chút đỏ, hắn vươn tay, thỏa mãn ôm lấy nàng, kéo vào trong ngực, trầm giọng nói: "Mama trong phủ dạy ngươi sao?" Phú quý nhân gia trong phủ đều sẽ giáo dưỡng mama, chuyên môn dạy dỗ nha hoàn cách hầu hạ chủ tử.

Thanh Đại dựa vào trong ngực hắn, nghe vậy ngẩn người, sau đó gật gật đầu.

Hắn không nói gì nữa, ấn ấn đầu nàng, nhàn nhạt nói: "Ngủ đi."

Thanh Đại nhắm mắt lại, chờ đến khi hắn ngủ say mới lau đi những giọt nước nơi đuôi mắt.

Rõ ràng nàng cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tốt, nhưng chuyện tới trước mắt, cùng một người nam nhân mới quen được vài ngày hoan ái_____nàng vẫn lùi bước.

Nhưng...vừa rồi nàng khóc như vậy là vì áp lực từ hoàn cảnh lạ lẫm, cùng những ngày đếm ngược cái chết, hết thảy thống khổ làm nàng khóc ra, nhưng nàng cảm thấy.....trong lòng nhẹ đi không ít.

Editor: chương này dài quá, hơn 2k chữ =((