Chương 12: Dương Nguy

Editor: Nabiii

Tô Oánh bị một lực mạnh mẽ đẩy ngã xuống phiến đá xanh mát lạnh trong hoa viên, eo lưng giống như bị trầy da, vừa đau vừa rát, so với những vết thương trên người, thứ mà nàng ta để ý hơn là những ánh mắt đánh giá và những tiếng cười nhạo chỉ trỏ của đám nữ nhân xung quanh, làm nàng ta hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Như thế nào lại biến thành như vậy, nàng ta rõ ràng phân phó nha hoàn canh giữ ở giao lộ phía trước, tại sao lại có người tới đây!

"Không biết xấu hổ, đồi phong bại tục." Tám chữ lạnh như băng, cùng với chiếc khăn tay thô sơ nhàu nát ném ra trước mắt nàng ta, Tô Oánh ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đã khiến nàng ta rơi vào tình thế xấu hổ như này.

Nam nhân một thân trường bào xanh đen chỉnh tề không một nếp nhăn, quanh eo thắt dây màu trúc xanh lơ, dáng người thẳng như tùng, búi tóc không chút cẩu thả, mũi cao thẳng, mày rậm mắt kiếm, khuôn mặt tuấn mỹ như Phan An tái thế. Chỉ là khuôn mặt lạnh lùng không cười, khóe môi mím thành một đường thẳng, cùng đôi mắt đen lộ ra vẻ chán ghét không chút che giấu đã phá hỏng gương mặt tuấn nhan tuyệt hảo này.

Hắn còn không thèm liếc nhìn nữ nhân bị đẩy ngã trên đất một cái, ném chiếc khăn tay lại rồi bỏ đi, cũng không quan tâm những nữ nhân đang xì xào bàn tán xung quanh.

"Haz, ngươi nhìn xem, đây là kết cục khi trêu trọc Dương thừa tướng."

"Thật đáng thương, để xem sau này nàng ta còn dám ở trước mặt chúng ta kiêu ngạo hay không."

"Haha, còn không phải sao, phỏng chừng nàng ta còn không dám bước ra khỏi phòng."

Bình thường, đám khuê nữ này sẽ không dám khıêυ khí©h trào phúng Tô Oánh một cách trắng trợn như vậy, nàng ta dứt khoát đứng lên, nhìn chằm chằm vào đám khuê tú kia với vẻ mặt vặn vẹo, thẳng đến khi các nàng không dám nói gì, nàng ta mới tức giận đùng đùng trở về Tô phủ.

Trên xe ngựa hồi phủ, Tô Oánh tức giận mà ném chén trà vào trán nha hoàn đang hầu hạ nàng ta, khuôn mặt thanh tú của nha hoàn lập tức rớm máu, lại không dám lau đi, dáng vẻ lo sợ mà cẩn thận quỳ bên cạnh chân Tô Oánh.

"Dương Nguy đáng chết, hắn cư nhiên nói ta...còn những người đó tại sao lại chạy tới hoa viên, mẫu thân rõ ràng nói rất đơn giản, vì sao! Vì sao lại thất bại!" Tô Oánh tức giận đá chân vào nha hoàn đang quỳ gối bên cạnh, một thân lửa giận không chỗ phát tiết.

Nha hoàn kinh hồn táng đảm mà ngước mắt nhìn thoáng qua chủ tử, ngập ngừng nói: "Cô nương, nô tỳ nghe biểu muội là nha hoàn ở Vĩnh Xương Hầu phủ nói, biện pháp này hình như là Vệ phu nhân nói cho phu nhân..."

Ánh mắt hung ác của Tô Oánh đột nhiên nhìn về phía nha hoàn, nha hoàn sợ hãi mà rùng mình một cái, lại nghe thấy tiếng Tô Oánh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, mẫu thân không sai, đều do cô cô sai, mẫu thân vốn mềm lòng, là nàng ta xui khiến mẫu thân, đều tại nàng ta! Hại ta mất hết mặt mũi!"

Tô Oánh hoàn toàn không muốn chấp nhận bản thân là người đưa ra quyết định và thực hiện kế hoạch câu dẫn Dương Nguy, vừa vào Tô phủ nàng ta liền ồn ào hét lớn do cô cô xúi giục nàng ta. Nghe đến việc này, Tô lão phu nhân đành tạm thời đem nàng ta nhốt vào khuê phòng.

Sáng nay khi Vệ Uyên thượng triều, hắn cảm thấy không khí có chút không giống bình thường, trên đường tiến cung hắn liền đυ.ng phải nhạc phụ, theo lễ nghi mà chào hỏi, nhưng nhạc phụ thường ngày đối đãi ôn hòa với hắn, nay chỉ lạnh lùng nhìn hắn không đáp lại, xụ mặt rời đi.

Vệ Uyên không hiểu ra sao, thẳng đến khi hạ triều hồi phủ, lại bị Vệ lão phu nhân gọi đến hắn mới hiểu nguyên do.

"Uyên Nhi, con có biết, hiện tại trong kinh thành đều truyền Tô phủ nhị cô nương câu dẫn Dương thừa tướng tại yến hội ngắm hoa mà Hoàng Hậu nương nương chiêu đãi, còn bị Dương thừa tướng sỉ nhục trước mặt rất nhiều người?" Vệ lão phu nhân ngồi trên chiếc ghế gụ màu đỏ, bên cạnh là Tiểu Lâm đang xoa vai đấm chân cho bà.

Vệ Uyên nhíu mày, khẽ lắc đầu, nội trạch xảy ra chuyện thường thường sẽ truyền tin tới nữ nhân trong hậu viện trước.

Đôi mắt đầy nếp nhăn của Vệ lão phu nhân mở ra, bà dùng khăn tay ấn lên trán như thể đang cau mày, khe khẽ thở dài: "Thôi, tuy nói Tô gia là thông gia của chúng ta, nhưng theo lý thuyết thì chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta, chỉ là Tô nhị cô nương kia la hét lung tung rằng phu nhân Vĩnh Xương Hầu phủ xúi giục nàng ta làm như vậy, dính líu tới Tô thị, thẳng tay đem bát nước bẩn này hất về phía Hầu phủ chúng ta."

Vệ Uyên sửng sốt, không ngờ sự việc là như vậy, lông mày hắn nhíu lại chặt hơn, "Hầu phủ phu nhân cũng không phải người mà bọn họ có thể bôi nhọ."

Động tác xoa bóp vai của Tiểu Lâm dừng lại một chút, Vệ lão phu nhân nâng mắt lên nhìn hắn một cái, "Có bôi nhọ cho nàng ta hay không, đem nàng gọi tới đối chất là biết."

Nhìn vẻ mặt của Vệ lão phu nhân, Vệ Uyên liền biết bà lại muốn làm chuyện này ầm ĩ lên, chỉ là việc này hắn cũng muốn tra rõ ràng, liền nghiêng đầu phân phó nói: "Đi mời phu nhân."

Tô thị nghe được Hầu Gia phái người mời nàng tới, nàng nhất thời vui vẻ, ngay sau đó lại nghe lão phu nhân cũng ở đó, tâm lại nặng trĩu mà rơi xuống. Những đồn đãi trong kinh gần đây nàng cũng nghe được, không nghĩ tới chất nữ không chỉ thất bại mà còn làm cho mọi người mất hết danh dự, tương lai không gả xa thì chính là cả đời trong phủ, nhà mẹ đẻ không được nâng cao, mà còn đem nàng đá xuống. Mấy ngày nay nàng chỉ có thể cầu nguyện những tin đồn này đừng truyền đến Hầu phủ, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, tin đồn sẽ tự nhiên lắng xuống.

Khi Tô thị nghe Tô nhị phu nhân nói, nàng liền biết chuyện này không thể tự giải quyết được.

"Chỉ là lời đồn đãi, mẫu thân liền tin? Người tình nguyện nghe tin kia từ miệng tiểu nhân còn hơn là tin con dâu mình?" Tô thị cầm chiếc khăn tay đã thoa sẵn bột ớt, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng như bị người thân phản bội, cho tới bây giờ, nàng chỉ có thể dùng hết sức phủ nhận, lão yêu bà muốn đoạt quyền quản gia của nàng, sao nàng có thể để yên được.

"Ồ, thật sao?" Vệ lão phu nhân không giống như ngày thường nhảy dựng lên mắng nàng, ngược lại bình tĩnh hỏi, Tô thị cảm thấy trong lòng bất an, liền nghe được Vệ lão phu nhân nói: "Nhưng mà trong phủ có người nghe được ngươi xúi giục Tô nhị phu nhân."

Tô thị khϊếp sợ mà nâng mặt, chỉ thấy Vệ lão phu nhân đang ra hiệu cho mama bên cạnh mang một người từ bên ngoài vào, người vừa tới liền tụ rè cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, Tô thị nhận ra đó chính là tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà trong viện của nàng.

"Đem những chuyện ngươi nghe được hôm đó nói ra." Quanh thân Vệ lão phu nhân lúc này tràn đầy khí phái của thái thái lão đương gia, lại nghĩ đến sắp đoạt được quyền quản gia, trái tim bà như muốn bốc hỏa. Vừa vào Hầu phủ đã bị thái phu nhân phía trên áp bức, khi Tô thị trở thành phu nhân, lão gia tử trực tiếp giao quyền quản gia cho Tô thị, bà ở Hầu phủ mấy chục năm, đến chuỗi chìa khóa nhà kho cũng chưa được sờ qua!

Cho đến khi lão Vĩnh Xương Hầu ra đi, trong lòng Vệ lão phu nhân vừa buồn vừa vui, việc Tô thị trực tiếp vượt mặt bà đoạt lấy quyền quản gia, khó tránh khỏi bị các phu nhân quý tộc chế giễu. Kế sách lần này do Tuệ Nhi bày ra, nếu thành công, bà sẽ có cơ hội danh chính ngôn thuận làm Tô thị giao ra quyền quản gia!

Vệ lão phu nhân nghe nha hoàn mà bà cài vào viện của Tô thị ngắt quãng đem đối thoại của Tô thị cùng Tô nhị phu nhân thuật lại, thoáng nghĩ tới kế hoạch sắp thành của mình, bà không khỏi cảm thấy tự mãn.

Mà Tô thị nghe nha hoàn kia kể lại gần như nguyên văn, thân mình lung lay sắp đổ, Trầm Hương phía sau nàng đột nhiên ngắt lời, "Ngươi nói nhảm! Phu nhân chưa bao giờ nói như vậy!"

"Gấp cái gì, chột dạ sao?" Vệ lão phu nhân liếc nhìn Trầm Hương, sau đó nâng tay ý bảo nha hoàn kia tiếp tục.