Chương 50

“Em hai, không phải em định mua nhà hay sao? Em ba à, em vẫn muốn mẹ trở về chăm lo nhà cửa cho em mà. Các em cứ bình tĩnh trước rồi hãy nghĩ xem tiếp theo chúng ta nên làm gì.”

Hạ Tiến Hoa và Hạ Tiến Tài không cãi nhau nữa.

Hạ Tiến Văn nói: “Đầu tiên chúng ta phải khiến mẹ hết giận đã.”

“Mỗi tuần phải đến thăm mẹ ít nhất một lần, để mẹ biết rằng chúng ta vẫn còn hiếu thảo với mẹ.” Hạ Tiến Hoa nói.

Hạ Tiến Tài tiếp lời: “Tốt nhất nên dẫn bọn nhỏ trong nhà theo cùng, để mẹ có thể cảm nhận được hạnh phúc khi có con cháu đầy nhà.”

“Đi thôi, chúng ta trở về rồi từ từ thảo luận.” Hạ Tiến Văn đề nghị, mặc dù xung quanh không có người thế nhưng bọn họ vẫn đang ở bên ngoài đấy, khó tránh khỏi việc sẽ có chút không tiện.



Bạch Xu Hoà nghe thấy rõ ràng việc ba người đang cãi nhau. Bọn họ có bàn bạc ra đủ mọi biện pháp đối phó với bà thì cũng vô ích mà thôi, bà sẽ không bán nhà cũ, bà cũng không thể quay về làm mẹ cho những kẻ không có lương tâm ấy được.

“Bà Bạch à, ba đứa con của bà thật là hiếu thảo đấy, xem bà vui vẻ chưa kìa.” Bà lão ở bên cạnh nói với Bạch Xu Hoà: “Hơn nữa, bạn già của bà đã ra đi rất nhiều năm rồi, con cái của bà lại hiếu thảo như thế, có lẽ là bọn nhỏ cũng sẽ không phản đối việc bà tìm bạn già lần nữa đâu nhỉ?”

Bạch Xu Hoà vẫn múa kiếm không ngừng, thừa dịp làm một động tác nhẹ nhàng, bà liếc mắt nhìn bà lão ở bên cạnh rồi nói: “Tìm bạn già? Tôi không có suy nghĩ này.”

“Thật hả?” Dường như bà lão này rất quan tâm đến chuyện tình cảm của Bạch Xu Hoà, bà ta nhỏ giọng hỏi: “Bà thật sự không có ý định ấy sao?”

“Không, đã từng tuổi này rồi còn tìm bạn già làm gì nữa? Bây giờ cứ trải qua cuộc sống tự do muốn làm gì thì làm không thoải mái hơn sao?”

“Sống một mình cô đơn lắm, con cái đều có việc riêng của bọn nó rồi, không thể ngày nào cũng tới thăm bà được. Tìm được một người tâm sự vẫn vui vẻ hơn chứ.”

Ông Đồ không ở bên cạnh con cháu, điều kiện gia đình ông ta lại rất tốt, rất nhiều bà lão đều coi trọng ông ta. Chỉ là ánh mắt của ông Đồ quá cao, ông ta chướng mắt tất cả mọi người. Từ sau khi bà Bạch đến đây thì ngày nào ông ta cũng nhìn bà chằm chằm.

Bà lão này cũng là đến đây để tìm hiểu chuyện này, mặc dù nghe thấy Bạch Xu Hoà trả lời dứt khoát như thế nhưng bà ta vẫn không thể tin được, bà ta nói tiếp: “Cho nên tôi mới hỏi bà như thế, vì sao bà lại không tìm một người bầu bạn chứ? Tôi thấy ông Đồ cũng không tệ đâu, điều kiện gia đình tốt, mặc dù con cái hơn một năm rưỡi mới về thăm ông ấy một lần nhưng thật ra bọn nhỏ đều rất hiếu thuận với ông ấy. Chủ yếu là, nhà ông ấy khá giả lắm.”

Bà lão quan sát biểu hiện của Bạch Xu Hoà, phát hiện đối phương không hề rung động thì trong lòng cũng có chút tin tưởng, bà ta nói tiếp: “Chủ yếu là ông ấy rất xứng đôi với bà đấy.”

Sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp thì Bạch Xu Hoà dừng lại, bà liếc nhìn bà lão đó và nói: “Tôi cảm thấy không xứng.”

“Không xứng chỗ nào chứ?” Ý nghĩ thù địch trong lòng bà lão đó gần như đã biến mất hoàn toàn.

Ông Đồ ở cách đó không xa đang không cam lòng vểnh tai lên nghe tình hình ở nơi này.

Cái bà Bạch này, lại còn nói bọn họ không xứng nữa chứ. Dù sao thì ông ta cũng đứng tên ba căn nhà mà, tiền lương hưu lại ba bốn ngàn*, con cái không hỏi về vấn đề cá nhân của ông ta. Bên trong hàng ngũ mấy ông lão ở đây thì dáng vẻ của ông ta lại không tệ chút nào. Tính tình tốt không hút thuốc lá không rượu chè, ưa sạch sẽ lại còn siêng năng.

*Khoảng mười triệu đến mười bốn triệu.

“Tôi không muốn ở góa thêm lần nữa.”