Chương 4

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị trả lời, thì rầm! Cánh cửa đột ngột mở ra.

Người mở cánh cửa không ai khác chính là Owen. Anh ta nhìn Hessen, người đang túm lấy cổ áo tôi, và anh ta nói với giọng lạnh lùng.

“Hessen Everett, buông tay ra.”

Hessen thả cổ áo tôi ra, và trong khi nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đó, tôi nhấp một ngụm trà âm ấm. Tay cầm tách trà khẽ run lên.

“Anh có chuyện phải nói với Lily. Anh nghĩ em nên đi ra ngoài.”

"Tại sao? Có chuyện gì mà em không được phép nghe sao? Tại sao anh không nói điều đó ngay bây giờ ngay cả khi em ở đây? Không có gì phải che giấu giữa anh em ruột với nhau cả.”

Owen nhìn Hessen với ánh mắt mệt mỏi, rồi anh khẽ thở dài. Anh ta làm rối mái tóc xanh ánh bạc của mình một lần, rồi tiến đến nắm lấy cánh tay của Hessen.

"Ra khỏi đây mau."

“Em không muốn.”

“Hay là anh nên dùng bạo lực thì em mới chịu làm theo? Đi đi trong khi anh vẫn đang nói với em một cách tử tế, Hessen”.

“Ồ, nhưng em vẫn không muốn. Anh không nghe thấy gì hả? Hãy để em nghe xem anh sẽ nói những điều xấu xa gì. Tại sao? Em lại không thể? Anh đang cố che giấu điều gì à?”

Bầu không khí càng lúc càng nóng lên vì tiếng giễu cợt của Hessen. Đôi mắt của Owen tối sầm lại khi một sức mạnh đáng ngại đang trỗi dậy từ anh ta. Đó là Frigga, tinh linh băng giá mà Owen đã lập giao ước, và ngay lập tức, những làn sương lạnh như băng bắt đầu hình thành trên sàn và không khí tràn ngập sương giá.

“Trong khi anh vẫn còn đang nói điều đó một cách tử tế.”

“……”

"Ra ngoàii."

Tôi nhìn thấy đôi vai run run của Hessen. Hessen cũng có một tinh linh mà anh ta đã ký ước, nhưng sức mạnh của anh ta chẳng là gì so với Owen.

Có lẽ cảm thấy nhục nhã, Hessen nghiến răng. Anh đã cố gắng kiên trì một cách quyết liệt, nhưng giờ anh không thể phản kháng được nữa. Tất cả những gì anh ấy làm sau đó là thô bạo hất tay Owen ra.

“Cô— chúng ta sẽ gặp lại sau.”

Hessen để lại lời đe dọa cho tôi trước khi anh ta đi ra cửa. Tôi thẫn thờ nhìn xuống tách trà của mình.

Khi Hessen rời đi và đóng sầm cửa lại, Owen ngồi trước mặt tôi.

“Lily Everett.”

"Vâng, thưa anh."

Tôi trả lời một cách máy móc và nhìn lên. Và tôi thấy khuôn mặt của Owen vẫn vô cảm như thường lệ. Khi tôi giao tiếp bằng mắt với anh ấy, trên môi tôi nở một nụ cười dịu dàng. Tôi cảm thấy mình như một con chó được huấn luyện rất tốt.

“Tôi không mong đợi nhiều ở cô, nhưng… Hãy cố chiếm lấy trái tim của Theodore Valentino. Tên khốn đó vẫn chưa được thuần hóa hoàn toàn. Vì lợi ích của Everett, vai trò của cô rất quan trọng trong việc khiến anh ấy phải phục tùng.”

“Em sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Và đừng quên, Lily.”

Giọng Owen trở nên trầm hơn. Đôi mắt màu chàm của anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, ánh nhìn của anh ấy chứa đầy khao khát thống trị rõ ràng.

“Ngay cả khi cô kết hôn với tên khốn đó, cô vẫn là của tôi.”

“……”

“Cho đến khi cô chết, Lily Everett... Không, ngay cả sau khi cô chết—cô vẫn là một Everett. Đừng bao giờ quên."

“…Vâng, em sẽ không… quên đâu.”

Giọng tôi run run.

Tôi đã trả lời tốt đúng không?

Tôi không nên có ý kiến gì khác.

Giống như khuôn mặt của ác quỷ trong những cơn ác mộng của tôi, nụ cười của Owen bắt đầu méo mó.

Anh từ từ đứng dậy khỏi ghế và đưa tay về phía trước, vuốt ve má tôi.

"Đúng rồi. Em là một đứa trẻ ngoan.”

“……”

“Chúc ngủ ngon, Lily Everett.”

Có vẻ như tôi sẽ gặp ác mộng tối nay.

* * *

Tôi muốn gặp Theodore Valentino hôm nay để trả lại chiếc áo khoác của anh ấy, nhưng điều đó thật khó khăn. Anh ta hiện đang ở tiền tuyến tại các khe nứt trong lãnh thổ Valentino.

Trong khi chờ đợi, tôi nghe được những tin đồn không tốt lành gì về gia đình của anh. Gia đình Valentino đã đạt đến giới hạn và Everett đã đề nghị hỗ trợ một cách muộn màng. Công quốc bị tổn thất và tiếp tục chịu thiệt hại rất lớn, và Công tước Valentino giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu trước gia đình Everett.

"Mặc dù nó được coi là trợ giúp muộn màng, nhưng nếu chúng ta đang nói về Cha ở đây, ông ấy sẽ chỉ coi đó là một khoản lợi nhuận lớn."

Nó không phải là đáng ngạc nhiên. Công tước trước đây của Valentino đã từng có mâu thuẫn với Cha trong quá khứ, vì vậy tôi chắc rằng ông ấy đang cố nhân cơ hội này để khiến họ phải quỳ gối trước mình.

…Tôi không thể tưởng tượng được sự tức giận và nhục nhã mà Theodore Valentino đang phải cảm nhận. Ngay từ đầu, gia đình Valentino sẽ không sa sút đến mức này nếu như Nhà vua không nằm dưới sự kiểm soát của Cha.

"Và đúng như mong muốn của Cha, người đàn ông đó cuối cùng sẽ cưới tôi, nhưng…"

Chúng ta có thể hạnh phúc không?

Anh ấy và tôi sẽ không bao giờ hòa hợp được với nhau. Tôi đã có thể cảm nhận được nó.

* * *

Hôn nhân giữa các quý tộc trong thời đại này, hơn bất cứ điều gì, giống như một giao dịch.

Đó là một dạng quan hệ chính trị nhằm đảm bảo quyền lợi và sự an toàn của từng gia tộc.

Cựu Công tước Valentino được cho là đã có một cuộc hôn nhân chính trị với con gái của Lãnh chúa Alvinith, nhưng ông lại yêu cô gái của một gia đình khiêm tốn và cuối cùng kết hôn với cô ấy.

Kết quả là Valentino kiếm được rất ít lợi ích từ cuộc hôn nhân này. Quân đội của họ cũng đã suy yếu.

Tất nhiên là khác với những gia đình khác, những người bước vào cuộc hôn nhân chính trị để củng cố sự giàu có và quyền lực của nhau. Nên vào thời điểm đó, gia đình Valentino đã gặp bất lợi.

“Tóm lại, đó chỉ là một công việc vặt đối với cô.”

Hessen nói những lời này một cách mỉa mai trong khi dựa vào tường. Từ lúc anh bước vào phòng chờ cô dâu, dường như ánh mắt anh không thể rời khỏi tôi.

Đôi mắt màu chàm đó dường như đang chứa đựng một ngọn lửa không thể dập tắt.

Một sự dao động dữ dội. Cùng với sự tức giận. Ngọn lửa vẫn đang bùng cháy.

“Nếu tài chính của Công quốc Valentino vẫn còn nguyên vẹn, cô sẽ không bao giờ phải kết hôn với Theodore Valentino.”

"Vâng em biết."

Tôi gật đầu thờ ơ khi trả lời lại. Lúc này, nét mặt của Hessen méo mó.

Anh ấy bước một bước như thể anh ấy sẽ lao thẳng vào tôi, nhưng anh ấy đột nhiên dừng lại và lẩm bẩm, "Hừ."

Trong khi nắm cả hai tay thành nắm đấm, nét mặt anh ấy nhăn lại vì tức giận, và tôi thấy anh ấy đang cố gắng kìm nén cảm giác xấu hổ khi tôi phất lờ nó như thế nào. Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi cảm thấy như đang đánh thức một sự tàn bạo trong tôi.

Tôi muốn làm điều gì đó mà bình thường tôi không làm. Dù sao, Hessen sẽ không thể làm gì tôi hôm nay.

Nếu bất cứ điều gì, đây là cơ hội của tôi bây giờ.

Để dạy cho tên Hessen chết tiệt đó.

“Hessen, anh có biết không?”

Tôi cẩn thận đứng dậy khỏi chỗ ngồi để chiếc váy cưới của mình không bị nhàu nát, và ở một bên tường, hình ảnh phản chiếu của tôi có thể được nhìn thấy trong một tấm gương toàn thân. Đó là một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết được trang trí bằng hoa loa kèn và những viên ngọc màu xanh, những món đồ trang sức được cho là lời chúc cho cô dâu hạnh phúc.

Mái tóc bạch kim được tết gọn gàng, trên đầu là một chiếc mạng che mặt và một chiếc vương miện bằng vàng ròng. Với lớp trang điểm nhẹ với một bầu không khí nhẹ nhàng, thanh lịch khi đôi mắt peridot của ấy tỏa sáng rực rỡ.

"Ngay cả khi tôi chết, tôi sẽ không bao giờ nhờ anh giúp đỡ."

Trước những gì tôi nói, đôi mắt của Hessen rung động trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, anh ta nắm chặt tay như thể sắp gϊếŧ tôi.

Xa xa, có thể nghe thấy tiếng đàn piano và nhiều nhạc cụ dây. Khi đi ngang qua Hessen, tôi rủa thầm.

“Tôi phát ốm và rất mệt mỏi với anh và Owen. Tôi ước cả hai người có thể chết đi.”

"Cô…!"

Ngay trong ngày cưới, cô dâu đã chửi bậy một cách thiếu lịch sự như thế này.

Nhưng nếu không phải bây giờ, thì bao giờ tôi mới có thể nói những điều như thế này với Hessen?

Tôi đã luôn muốn nói với họ.

Owen và Hessen thân mến. Tôi luôn luôn nguyền rủa hai người trong tâm trí của tôi.

Mấy người chỉ coi tôi là một con vật ngoan ngoãn vâng lời, nhưng thực ra,mấy người chưa bao giờ nhìn thấy sự khát máu trong tôi.

Hessen đứng tại chỗ, không thể tóm lấy tôi. Anh ấy biết rằng nếu anh ấy phá hỏng đám cưới, anh ấy sẽ không thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của cha.

Tôi đã cười nhạo Hessen từ tận đáy lòng.

Không gian tiệc cưới tràn ngập hoa, hương thơm ngào ngạt và tiếng nhạc du dương. Bởi vì nó là một thánh đường, bầu không khí có cảm giác linh thiêng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhờ những cửa sổ kính màu ở phía sau.

Tuy nhiên, để nhận xét một cách trung thực của tôi về nó thì đây là địa ngục—chỉ được trang trí để trông giống như thiên đường.

Anh ấy đang đứng ở cuối con đường dải thảm trắng trước mặt tôi. Đó là một cuộc hôn nhân mà cả hai chúng tôi đều không muốn. Một bên là Cha tôi đang mỉm cười thân thiện với những vị khách, và đến lượt họ chúc mừng.

Tất cả họ đều mỉm cười. Đó là một cảnh đạo đức giả đẹp như tranh vẽ.

Và tất cả những ai có mặt ở đây hôm nay đều biết rất rõ điều này.

Công tước Everett đã gây sức ép với gia đình Valentino về cuộc hôn nhân này.

Để khiến Valentino phải quỳ gối, ông ta đã gửi quân đến hỗ trợ một cách muộn màng, cô lập Valentino khỏi các gia đình quý tộc khác, và ông ta còn thực hiện vô số hành vi thâm độc khác.

Tuy nhiên, những khuôn mặt tươi cười đó vẫn tiếp tục bày tỏ những lời chúc tốt đẹp nhất của họ…

“Tiểu thư thật đẹp, Lily. Chúc mừng đám cưới của ngài."

Cha đã gọi tôi đến. Tôi cười rạng rỡ và nắm lấy tay ông ấy.

“Tất cả là nhờ Cha đấy.”

Ông ta chắc hẳn phải sung sướиɠ đến mức nào khi bán được tôi với giá cao?

Âm nhạc đã thay đổi. Khi dàn nhạc dây chơi một bản nhạc mới để thông báo sự xuất hiện của cô dâu, những cánh hoa bay phấp phới trên trần nhà.

Nó giống như một vở kịch. Nó thật tuyệt vời theo cùng một cách mà nó thật thú vị.

Anh có cảm thấy như vậy?

Theodore Valentino đang nhìn tôi với đôi mắt xanh vô cảm. Cuối cùng khi tôi đến trước mặt anh, Cha đã đưa tay tôi cho anh ấy. Giống như một con búp bê làm bằng gỗ, khuôn mặt anh ta không có bất kỳ biểu cảm nào.

“Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây để dự lễ thành hôn thiêng liêng của…”

Và người hành lễ bắt đầu bài giảng của mình. Cuộc hôn nhân này chẳng là gì ngoài một trò giả tạo thối nát được bọc trong lớp giấy gói quà đẹp đẽ.

Vì vậy, Theodore Valentino và tôi trở thành vợ chồng.

* * *

Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc. Thời gian trôi qua. Tôi không biết mình sẽ bị bỏ rơi ngay trong đêm đầu tiên. Tôi không nghĩ anh ấy muốn qua đêm với tôi.

Tôi nhớ lại lần tôi đến dinh thự của Công tước Valentino cách đây không lâu để trả áo khoác cho ông ấy.

"Bệ hạ muốn tôi thông báo với ngài rằng chiếc áo khoác không còn sạch sẽ, vì vậy xin ngài hãy làm bất cứ điều gì ngài muốn với nó. Ngài có thể cắt nó ra hoặc đốt nó thành tro."

Thay vì mời tôi vào nhà giống như bất kỳ vị khách nào khác đến thăm, tôi buộc phải đợi bên ngoài hơn hai mươi phút—chỉ để được chào đón bởi một người phục vụ với thông điệp này.

Khi nghe điều này, tôi nhận ra rằng Theodore Valentino muốn tôi bị tổn thương. Nhưng nó không có nghĩa lý gì cả. Đối với anh, tôi chỉ là một đứa con gái của gia đình Everett mà anh ấy vô cùng coi thường.

Tuy nhiên, tôi không ghét cũng không bực bội với anh ấy.

Nhưng câu hỏi được đặt ra. Tôi có xứng đáng với điều này không?

Dù sao, đối với tôi, tốt nhất là giữ khoảng cách với anh ấy—rằng tôi không nên thích anh ấy.

Khi tôi nhìn thấy anh ấy tại khu vườn của điền trang Everett năm xưa, đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, việc tẩy não bản thân như thế này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Kétttt...

Cửa phòng ngủ khẽ mở. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân dưới sàn, tôi nhìn lên để thấy người mà tôi đã chờ đợi suốt buổi tối.

Anh vừa mới tắm xong, mái tóc đen nhánh vẫn còn hơi ẩm. Đôi mắt xanh của anh trông có vẻ buồn chán. Với chiếc áo choàng buộc bằng một chiếc thắt lưng thô ráp, bộ ngực săn chắc của anh ta có thể được nhìn thấy qua phía trước.

Tôi sững sờ nhìn anh ấy mà không nhận ra, và lúc này, anh ấy cười khúc khích khi cầm lấy chai rượu trên bàn.

Tôi ngay lập tức biết rằng đó là một tiếng cười nhạo báng. Khoảnh khắc anh ấy bước vào phòng ngủ, tôi đã vô tình bị anh ấy mê hoặc—và anh ấy đã nhận ra điều này. Mặt tôi nóng bừng.

Anh ấy rót rượu vào ly và không ngần ngại bước đến gần tôi.

“……!”

Và cánh tay tôi bất ngờ bị kéo đi mà tôi không kịp phản ứng. Ngay cả trước khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi đã mở to mắt khi nếm thứ rượu thơm nồng nhưng cay đắng đang chảy xuống cổ họng tôi.