Chương 3

Sáng hôm sau, Theodore Valentino đến thăm điền trang Everett.

Công tước Valentino

Tôi tò mò về anh ta, chỉ có vậy thôi. Tôi đã không gặp trực tiếp anh ấy vì tôi thậm chí còn không thể tham dự vũ hội ra mắt các quý tộc được tổ chức ở thủ đô của vương quốc.

Anh ta là người như thế nào? Anh ấy có giống với những lời đồn về anh ấy không? Như mọi người đã nói, anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời, có thật là tuyệt vời không? Nếu đúng như vậy, thì anh ấy càng là một người mà tôi không hợp.

“Đồ nhà quê. Tại sao cô lại ăn mặc như vậy? Cô nghĩ rằng với khuôn mặt đó của cô sẽ phù hợp với tên khốn đó ư?”

Hessen, người đang dựa vào tay vịn cầu thang khi tôi đi xuống, lại bắt đầu chế nhạo tôi. Tôi chỉ nhìn chằm chằm anh ta, sau đó kiểm tra trang phục của mình.

Chiếc váy màu hồng sặc sỡ đã được những người giúp việc mang đến cho tôi từ sáng nay. Đó là theo lệnh của Cha tôi. Tôi ghét những loại quần áo có quá nhiều họa tiết và đường viền cổ sâu, nhưng tôi không thể không vâng lời ông ấy.

Thật vậy, như Hessen đã nói, Cha dường như mong đợi một cách nửa vời rằng khuôn mặt của tôi sẽ phù hợp với Theodore Valentino.

Tôi có nên lợi dụng nó để làm lợi thế cho mình không? Nhưng tôi nghĩ xác suất thành công rất thấp.

Mặc dù Hessen đang làm tôi căng thẳng, tôi vẫn mỉm cười với anh ấy. Vì anh ta đã bắt đầu với những lời nhận xét cay nghiệt này từ sáng sớm nên tất nhiên tôi đã có kế hoạch để trả đũ.

“Em đoán là em cũng khá dễ thương trong mắt anh đấy chứ. Anh nghĩ sao? Anh có nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ thích em không?”

Hessen nao núng. Sau vài giây im lặng kéo dài, vẻ mặt anh ta đột nhiên nổi nóng và cơn giận bùng phát.

“Cô điên thật rồi hả?! Quay trở lại phòng của cô đi. Đồ con nhỏ bỉ ổi…”

“Cha ra lệnh cho em ra vườn đi dạo.”

Tôi phớt lờ Hessen và lách qua anh ta, nhưng anh ta đuổi theo ngay lập tức và nắm lấy cánh tay tôi chặt đến mức đau nhói.

“ Aa…!”

Hessen kéo tôi một cách thô bạo và xoay tôi lại, và tôi chỉ có thể rêи ɾỉ đau đớn khi anh ta dùng tay kia bấu chặt lấy vai tôi như muốn bóp nát nó. Tuy nhiên, ngay sau khi làm điều này, anh ta bắt đầu nao núng và bỏ tay xuống như thể vừa chạm vào thứ mà anh ta không được chạm vào.

Chiếc váy tôi mặc được thiết kế hở vai nên Hessen vừa chạm vào làn da trần của tôi.

Hessen phun ra vài câu chửi thề đầy đặc sắc, lấy bàn tay vừa nắm vai tôi trước đó che miệng.

“Chết tiệt, cô định làm gì khi gặp tên khốn đó với bộ váy như thế? Chẳng lẽ cha đã già yếu đến nỗi không thể nhìn rõ trang phục sao…?”

“Nếu anh không thích việc em mặc chiếc váy này để gặp Công tước, anh nên thuyết phục cha.”

Điều này khiến Hessen cau có. Đôi mắt màu chàm nhìn xuống tôi đầy hằn học, nhưng không khó để đọc được cảm giác thất bại và bất lực sâu sắc trong ánh mắt của anh ta. Sau khi cười với anh ta bằng một giọng trầm, tôi hất tay anh ta ra và quay lưng lại với anh ta.

Hessen không cố ngăn tôi đi xuống cầu thang nữa. Thay vào đó, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi rủa lo lắng của anh ấy và tiếng anh ấy đá vào lan can.

Hessen là một kẻ hèn nhát không biết gì ngoài việc nổi cơn thịnh nộ. Anh không phải là người có thể công khai nổi dậy chống lại người cha thân yêu nhất của mình.

Theo lệnh của Cha, tôi đi đến khu vườn gần lối vào tòa nhà chính, và lang thang ở đó hơn một tiếng đồng hồ.

Bầu trời trong xanh và ánh nắng chói chang, nhưng vì đã gần cuối thu nên không khí hơi se lạnh.

Khi tôi khoanh tay quanh người, cảm thấy thân nhiệt đã hạ xuống, tôi hối hận vì đã không mang theo khăn choàng.

Ngay cả khi tôi cố gắng ra lệnh cho một người giúp việc mang cho tôi một cái, điều đó là không thể bởi vì không có ai ở gần đó—Cha muốn tôi gặp Theodore Valentino một mình.

Thật nực cười. Đó sẽ là cuộc gặp đầu tiên của chúng tôi, nhưng cha tôi có thực sự nghĩ rằng Công tước Valentino sẽ bị cám dỗ bởi khuôn mặt của tôi ư?

Đương nhiên, cha cũng không có kỳ vọng cao như vậy. Ông ấy chỉ trưng bày tôi ở đây trong vườn như thể tôi là một món sản phẩm được trưng bày sau cửa kính vậy, với hy vọng rằng khách hàng đi ngang qua sẽ mua nó.

Tiếng bước chân lạo xạo

Khi tôi đi loanh quanh, tôi giẫm phải những chiếc lá vô tội rơi và làm chúng bị dập nát.

“…đến đó ngay sao, thưa ngài? Thần nghĩ ngài nên nghỉ ngơi một chút trước khi đến đó…”

Đó là giọng nói lo lắng của ai đó lọt vào tai tôi.

Ngập ngừng, tôi bước khỏi đám lá khô và ngẩng đầu lên, chỉnh lại tư thế. Cùng lúc đó, một người đàn ông và một người phụ nữ lọt vào tầm nhìn của tôi.

Người phụ nữ với mái tóc ngắn màu đỏ đang mặc đồng phục và có một thanh kiếm treo ở thắt lưng nên chắc hẳn cô ấy là một hiệp sĩ. Và người đàn ông bên cạnh cô là…

“……”

Tôi hít một hơi thật sâu. Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đã không thể nào quên. Người đàn ông đẹp hơn bất cứ ai tôi từng gặp trước đây.

Anh ta có mái tóc đen ánh xanh và đôi mắt xanh trông như thể chúng là đá quý. Trán và quai hàm của anh ta nhẵn nhụi và có góc cạnh, và hình dạng của đôi môi mím chặt dưới chiếc mũi thẳng của anh ta thật hoàn hảo, như thể nó được điêu khắc.

Người đàn ông trông khá lo lắng, nhưng điều đó khiến anh ta trở nên hấp dẫn hơn. Sau đó, hiệp sĩ tóc đỏ gọi anh ta và nói, ‘Công tước" và vì vậy tôi ngay lập tức nhận ra người đàn ông này là ai.

"Theodore Valentino."

Công tước Valentino. Người đàn ông đang ở giữa cuộc hôn nhân với tôi.

Và anh ấy trông rất mệt mỏi.

“Tôi đã nghỉ ngơi xong rồi. Tôi sẽ đi thẳng đến Norford. Carmen, đi theo tôi đến đó.

“Vâng, thưa ngài…”

Người hiệp sĩ trả lời và thở dài khi cô cúi đầu mà không nói thêm lời nào. Ngay lúc đó, Theodore Valentino quay đầu lại, và ánh mắt anh ấy rơi vào tôi. Ánh mắt anh như một mũi tên nhọn có quỹ đạo bay thẳng.

Và mũi tên dường như đã xuyên qua tôi, vào đâu đó trên cơ thể tôi. Mắt chúng tôi gặp nhau. Khi ánh mắt của chúng tôi giao nhau , thình thịch, thình thịch— tim tôi đột nhiên như muốn rơi xuống sàn. Nó thật đáng sợ.

Vào thời điểm đó, tất cả âm thanh trên thế giới dường như đã dừng lại và tất cả các màu sắc khác xung quanh chúng tôi trở nên mờ ảo. Không nhận ra điều đó, tôi đã nín thở. Điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy là đôi mắt xanh của anh ấy, hơi mở to.

Ánh mắt anh ấy tập trung vào tôi, như thể nó bị khóa chặt vào tôi. Tôi cũng không thể rời mắt khỏi anh ấy. Trái tim bình tĩnh của tôi bắt đầu đập mạnh, điều mà tôi không ngờ tới. Và âm vang dội lại như lay tôi dậy.

Sau đó, Theodore Valentino, người vẫn còn bàng hoàng, chớp mắt như thể vừa mới tỉnh lại. Đồng thời, tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi vẫn đang thở chậm rãi, cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình thì Theodore Valentino đến gần tôi. Anh đi không quá nhanh cũng không quá chậm.

Cuối cùng, anh đứng trước mặt tôi. Và anh ấy liếc xuống bộ đồ mỏng manh của tôi không phù hợp với thời tiết lạnh giá. Một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong tôi.

Trước khi gặp anh, tôi nhất định không quan tâm đến bộ quần áo mình đang mặc. Nhưng tôi đột nhiên nghĩ lại tôi đã làm thế. Tôi muốn tránh ánh mắt của anh ấy, nhưng cơ thể tôi không theo suy nghĩ của tôi.

Mí mắt tôi run lên khi tôi chớp mắt nhiều lần. Như thể tôi bị đóng băng ngay tại chỗ, tôi không thể cử động khi ngước lên nhìn anh ấy. Anh ta là một người đàn ông cao hơn tôi rất nhiều, và khi nhìn gần, anh ta giống như một ngọn núi khổng lồ.

Sau đó, anh đặt một câu hỏi.

“Tiểu thư có lạnh không?”

"Xin thứ lỗi ?"

Tôi hỏi lại một cách ngu ngốc, không thể nghĩ ra một câu trả lời hợp lý.

Tôi nghĩ anh ấy sẽ hỏi tên tôi, nhưng Theodore Valentino chỉ thở dài, cởϊ áσ khoác và khoác lên vai tôi.

Ánh mắt anh chạm vào tóc tôi, mắt tôi, hết lần này đến lần khác. Trong nháy mắt, vẻ mặt phức tạp của anh ấy đã trở nên bình tĩnh, và vì vậy tôi không thể đọc được cảm xúc đằng sau đôi mắt xanh của anh ấy.

Với một giọng trầm lặng, anh lẩm bẩm.

“Tóc bạc trắng, mắt sáng như đá peridot ( hay còn được gọi là đá ôliu).”

“……”

“Lily Everett.”

Tôi không phủ nhận điều đó. Vào lúc đó, có một cảm giác đáng sợ kỳ lạ quét qua tôi, và tôi chớp mắt một cách bàng hoàng. Tim tôi vẫn đập thình thịch, nhưng sự đối lập mà tôi cảm thấy bên trong mình đan xen với nhịp đập điên cuồng của trái tim.

Một làn gió mang theo cái se lạnh của mùa thu thổi qua. Đôi mắt vô cảm của anh sớm trở nên lạnh lùng. Tôi không thể nói bất cứ điều gì bởi vì tôi biết điều này là gì. Sự thù ghét.

Khi anh ấy lùi lại một bước, Theodore Valentino nói.

“Trông tiểu thư ăn mặc thật thiếu vải khi đi dạo bên ngoài như này.”

“……!”

Giọng điệu mỉa mai, có lẽ là cố ý. Tôi cảm thấy má mình nóng bừng ngay lúc đó khi tôi cúi đầu. Theo phản xạ, tôi chỉnh áo khoác của anh ấy quanh mình.

“Đi thôi, Carmen.”

"Vâng…"

Hiệp sĩ tóc đỏ liếc nhìn tôi. Tôi trống rỗng, chỉ đứng bên cạnh và tôi nhìn chằm chằm khi họ bước đi. Sẽ là tốt hơn nếu tôi cúi chào và tiễn họ một cách lịch sự, nhưng tôi không thể di chuyển.

Một chiếc xe ngựa nhanh chóng đến đón họ trước khu vườn của Everett. Khi chiếc xe đi qua cánh cổng sắt, tôi chỉ có thể thẫn thờ nhìn cỗ xe đang đi xa dần.

·

Mãi sau tám giờ tối, tôi mới biết Theodore Valentino và cha tôi đã nói chuyện vào ngày hôm đó.

Không ngờ, chính Hessen báo tin cho tôi. Anh gõ cửa phòng tôi một cách thô bạo, rồi ngồi xuống mép ghế sofa. Anh ta nói với vẻ mỉa mai.

“Xin chúc mừng, Lily Everett. Cô sẽ sớm kết hôn với Công tước Valentino.”

“……”

“Hắn chắc chắn muốn bóp cổ cô trong đêm đầu tiên của hai người.”

Hessen say sưa với nỗi bất hạnh của tôi. Tôi nắm chặt gấu váy, cảm giác như máu trong người đã nguội đi.

Như tôi đã đoán trước, cha gây sức ép với Theodore Valentino và giục anh ấy cưới tôi. Vì mục đích gửi trợ giúp đến Công quốc Valentino vì những rắc rối mà họ đang phải đối mặt với hàng loạt vết nứt ở đó, điều này chẳng khác nào một lời đe dọa đối với Valentino, khiến họ phải cúi đầu trước Everett trước khi có thể nhận được viện trợ.

Cha muốn can thiệp vào công việc nội bộ của Valentino nên đã tiến hành cuộc hôn nhân của tôi với Theodore Valentino.

Bởi nếu trở thành rể, ông ấy sẽ có đủ lý do để "chia" tài sản.

Đó là một thỏa thuận kinh doanh mà Cha sẽ thu được lợi nhuận từ đó.

Nhưng nếu có điều gì không ổn xảy ra giữa lúc đó, thì sẽ dễ dàng được hủy bỏ và cũng dễ dàng ném tôi đi.

Ngay từ đầu, tôi đã được nuôi dạy như một công cụ cho mục đích này.

"Theodore Valentino sẽ không có lựa chọn nào khác."

Delacroix, Avinith, và thậm chí cả Hoàng gia - tất cả bọn họ lẽ ra có thể giúp đỡ Valentino, nhưng họ đã nằm dưới quyền kiểm soát của Cha tôi.

Theodore Valentino hẳn đã biết điều đó - rằng cha tôi, rằng gia đình Everett đã giăng ra mọi cạm bẫy để nuốt chửng anh và cả gia đình anh.

Có lẽ ngay cả những vết nứt xuất hiện thường xuyên hơn ở phía bắc… Không, điều đó rất khó để xảy ra.

"Tuy nhiên, một người như Cha sẽ không đi xa đến thế sao? Nếu ông ấy có cách để làm điều đó, ông ấy chắc chắn sẽ làm được."

“Thay vì để phương bắc bị phá hủy vì tất cả các vết nứt, hắn ta chỉ nghĩ rằng cách tốt nhất là cưới cô và nhờ Everett giúp đỡ.”

Hessen nói điều này với một nụ cười tự mãn trên môi. Khi nhìn lại anh, tôi xua đi mối nghi ngờ đang nảy ra trong đầu.

“Ta đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho hắn, tên khốn Theodore Valentino. Không phải hắn ta chỉ bị ép cưới cô vì lãnh thổ của hắn thôi ư?”

“……”

“Nhưng liệu hắn ta có thật sự bị Cha kiểm soát hay không? Sau khi tình hình lắng xuống ở phía Bắc và sức mạnh của hắn được phục hồi, cô sẽ là người đầu tiên bị loại bỏ. Cô sẽ không biết khi nào mình sẽ chết vào một ngày nào đó.”

Thay vì trải qua một thủ tục phức tạp như ly hôn, có lẽ đó là dễ dàng hơn để thoát khỏi tôi và không để lại bằng chứng. Lòng tôi trĩu nặng lo lắng, thế là tôi đưa tay lên sờ vào ngực. Tôi đã làm gì sai chứ, sao điều này lại đến với tôi.

“Tiểu thư có lạnh không?”

Tại sao khuôn mặt của người đàn ông đó lại xuất hiện trong tâm trí tôi?

“Thay vào đó, tại sao cô không quỳ xuống và cầu xin trước mặt tôi?”

“……?”

Trước khi tôi kịp hiểu điều đó, Hessen đã ở ngay trước mặt, túm lấy cổ áo tôi. Mặc dù anh ấy vẫn nở một nụ cười cay đắng, nhưng anh ấy dường như đang sụp đổ ngay lúc này.

Tôi chớp mắt khi cảm thấy bối rối trước hành động của anh ấy. Hessen tiến lại gần tôi hơn và siết chặt cổ áo tôi. Với một tiếng gầm nhẹ, anh hét lên.

“Đừng giả vờ ngây thơ nữa—hãy nói điều đó với tôi! Cô không muốn kết hôn đúng không? Cô không muốn bị gϊếŧ! Vì vậy, hãy cầu xin đi để cô được sống!

Với vẻ mặt trống rỗng, tôi nghiêng đầu sang một bên. Tôi giấu đi tiếng cười đang chực trào ra khỏi miệng mình.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị trả lời, thì rầm! Cánh cửa chính đột ngột mở toang ra.