Chương 42

Sợ hai đứa nhỏ sẽ sinh ra kỳ vọng quá lớn với "người bà" này, Trần Đức còn nhấn mạnh thêm một câu: "Mấy năm gần đây anh Tần cũng không đến thăm mẹ anh ấy được mấy lần, quan hệ giữa anh ấy với bà cũng không mấy hòa thuận."

Tô Bối nghe vậy thì gật đầu.

Không cần chờ Trần Đức nhấn mạnh Tô Bối cũng đã biết trước rồi.

Tiểu thuyết có đề cập tới mẹ ruột của Tần Thiệu.

Bà ta ly hôn với ba của Tần Thiệu khi Tần Thiệu chỉ mới mười mấy tuổi đầu, sau đó cưới một đạo diễn nổi danh ở nước ngoài.

Kể từ sau khi bà ta ra nước ngoài sinh sống, bà ta chưa bao giờ quan tâm đến Tần Thiệu ở trong nước sống ra sao.

Mãi đến khi bà ta bị tên chồng là đạo diễn ngoại quốc kia bạo hành, đuổi ra khỏi nhà, bấy giờ mới nhớ ra mình vẫn còn một đứa con trai có thể dựa vào.

Mẹ Tần biết con trai mình là một nhân vật lớn ở nội thành thì lập tức tìm tới.

Thật ra mẹ Tần cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với Tần Thiệu, chỉ là bao năm qua vẫn luôn sống một cuộc sống phú quý giàu sang, bà ta mở một công ty, những hạng mục mà bà ta đầu tư đều là Tần Thiệu cung cấp cho, cho nên mỗi năm bà đều dành ra mười bảy mười tám hôm để trở về nước nghỉ dưỡng, bồi đắp tình mẫu tử với đứa con trai nhà mình.

Có trời mới biết Tần Thiệu không muốn tiếp bà mẹ đẻ này thế nào.

"Vậy chú Trần thấy sao ạ?" Tô Bối hỏi.

Nếu Trần Đức không có kế hoạch gì thì chắc chắn sẽ không ghé qua báo việc người đàn bà kia trở về cho bọn họ biết.

"Hai đứa không quen bà ấy, cả anh Tần cũng không có nhà. Bà ấy trở về, hai cháu ở lại Cảnh Viên cũng không tiện cho lắm, vậy hai cháu có thể tạm đến chỗ khác ở được không? Anh Tần còn có nhà ở nơi khác nữa đấy." Trần Đức tận lực uyển chuyển nói ra những điều mình lo nghĩ.

Tô Bối hoàn toàn không có dị nghị gì với lời đề nghị của Trần Đức.

Mượn một lời miêu tả trong tiểu thuyết: Tính tình bà mẹ ruột này của anh Tần vừa khó chơi vừa chanh chua, lúc vui thì còn đỡ, lúc không vui thì nhìn không khí thôi cũng thấy ngứa mắt.



Ngay cả nhân vật phản diện lớn nhất của bộ tiểu thuyết này cũng nhức đầu với bà ta, Tô Bối không chắc mình có thể bắt bí được bà ta không nữa.



Sau khi trưng cầu ý kiến của hai đứa nhỏ, Trần Đức quay về công ty, tìm cơ hội báo cho anh Tần biết chuyện này.

Dù sao thì hai đứa nhỏ đồng ý là một chuyện, còn sắp xếp thế nào thì phải nghe ý của Tần Thiệu cả.

Trong khoảng thời gian này, thật ra Trần Đức cảm giác được thái độ của anh Tần đối với hai đứa nhỏ có hơi thay đổi, Trần Đức nghĩ chắc hẳn anh Tần sẽ không phản đối việc cho hai đứa nhỏ dọn ra ngoài, cách xa lão phu nhân ra.

Vậy mà sau khi nghe Trần Đức trình bày xong, Tần Thiệu lại bảo: "Không cần đâu."



Kết thúc hội nghị tối nay là Tần Thiệu sẽ quay về ngay.

Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, anh Tần sẽ ở lại thành phố S đợi thêm mười ngày nữa, vừa theo dõi việc đưa dược phẩm mới ra thị trường vừa dọn dẹp mớ rắc rối mà Tống Ngạn Thành để lại.

Nhưng sau đó Tần Thiệu đã thay đổi kế hoạch, xử lý hết công việc của mười ngày chỉ trong ba ngày.

Xử lý hết các công việc quan trọng trong vài ngày, tối hôm nay Tần Thiệu mở một cuộc họp, giao các công việc còn lại cho cấp dưới, để người phụ trách khu vực bên này tiếp tục hoàn thành.

Còn anh thì chuẩn bị về nhà.

...

Lúc cuộc họp kết thúc thì đã gần hai giờ sáng.

Tần Thiệu ngồi trên xe, trợ lý ngồi bên cạnh sắp xếp lộ trình: "Sếp, trạm kiểm soát không lưu vừa liên lạc, trong khoảng từ giờ đến tám giờ sáng mai, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Bây giờ quay về khách sạn nghỉ ngơi hay đi thẳng ra sân bay ạ?"



"Đi thẳng ra sân bay đi." Tần Thiệu xoa xoa ấn đường có hơi nhức, phân phó cho trợ lý.

Bây giờ là hai giờ, bắt đầu bay từ thành phố S về thành phố B...

Khoảng sáu giờ sáng là về đến nhà.

Tần Thiệu chậm rãi nhắm hai mắt lại, dựa người vào ghế rồi nhẩm tính.

Đúng lúc này, một âm thanh chói tai từ chiếc xe tải cỡ lớn như rít gào bên tai, khiến Tần Thiệu rất khó chịu.

Chiếc xe tải kia đột ngột chuyển hướng.

Để tránh chiếc xe kia, tài xế ngồi ở ghế trước đành phải gấp rút đánh tay lái sang phải, nhưng bên kia lại có thêm một chiếc xe tải vòng sang phía bọn họ.

"Sếp, có chuyện rồi." Nhận thức được tình hình sai sai, trợ lý vội vã báo cáo.

Cùng lúc đó, mấy chiếc xe của vệ sĩ đi theo phía sau xe Tần Thiệu cũng nhanh chóng lao lên.

Tần Thiệu mở mắt ra, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Chó cùng rứt giậu đấy à?

...

"Sếp...!"

Trợ lý sợ hãi thét một tiếng, còn chưa dứt lời.

Một ánh sáng nhức mắt rọi đến, một tiếng "Oành" vang lên, chiếc xe tải tông thẳng tới...