Chương 1: Một nửa quả cam

Đêm tối không một tiếng động, đưa tay không thấy năm ngón tay.

Cố Âm Thành nhẹ nhàng mở cửa phòng bên cạnh, anh vẫn đứng bên cửa, đợi đến khi ánh mắt dần dần thích ứng được với bóng tối, mới chậm rãi đi vào.

Đi đến bên giường, trong một mảnh tối tăm, anh thấy bên ngoài chăn lộ ra một đoạn tóc dài mềm mại.

Anh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi về phía bên kia đầu giường, khuôn mặt quen thuộc, từng chút từng chút xuất hiện trong tầm mắt của anh.

Anh quỳ xuống bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt an tĩnh của cô, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, một trái tim cuối cùng đã ổn định.

Một bàn tay của cô duỗi ra từ trong chăn, trắng nõn mảnh khảnh, anh hít sâu một hơi, mới có thể nhịn xuống xúc động muốn chạm vào đó.

Anh rũ mắt nhìn cô, biểu tình lại thay đổi, từ thống khổ đến vui mừng rồi lại bình tĩnh.

Anh hướng về phía khuôn mặt đang ngủ say của cô, chậm rãi vươn tay ra, giữ một đoạn khoảng cách, giống như đang vuốt ve gương mặt của cô, trên không trung từng chút từng chút nghiêm túc miêu tả lại.

Từ hàng lông mày mảnh khảnh của cô, đôi mắt nhắm chặt, đến chiếc mũi cao cùng đôi môi hồng hào của cô.

Cuối cùng anh thu tay lại, cúi đầu xuống, hít thở từng ngụm từng ngụm, toàn bộ khoang mũi đều là hương vị của cô, mùi hoa dành dành.

Anh khẽ thì thầm nói một câu.

"Thực xin lỗi."

Nhắm mắt lại, hít sâu, trong đầu lại truyền đến một đoạn đối thoại quen thuộc kia.

"Nhà chúng ta không đủ khả năng mua cam sao?"

"Hả?"

"Tại sao luôn luôn là một quả cam chia làm đôi, hai người ăn?"

"Cũng không phải lê, sợ cái gì?"

"Cắt thêm một lần không phải là được rồi sao?"

"Loại cam này rất lớn, tương đương với hai trái cam của giống khác."

"Sao hết lần này tới lần khác cậu lại nhỏ mọn trên chuyện này như vậy?"

"Ai, cậu thì biết cái gì? Được rồi, ăn xong tôi lại cắt thêm là được rồi. ”

"Sau đó, lại cho tôi nửa quả cam có phải không?"

"Cậu biết là tốt rồi."

Hạ Nghiên luôn cảm thấy gần đây Cố Âm Thành có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không nói rõ được là chỗ nào không đúng, tựa hồ cậu luôn thất thần.

Hơn nữa lúc này, ánh mắt của cậu thường xuyên dừng lại ở trên người cô.

Rốt cuộc là cậu ấy đang suy nghĩ cái gì vậy?

Cô hoàn toàn không hiểu.

Cô cầm cuốn sách đi về phía bục giảng, chậm rãi đọc sách.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, phác họa ra dáng người xinh đẹp, tay áo và lai váy đều được đính một lớp ren màu be, lộ ra da thịt trắng như tuyết, khiến người ta suy tư.

Những nam sọc sinh trung học trưởng thành sớm thỉnh thoảng sẽ đem ánh mắt, lén lút nhìn về phía cô, một nữ giáo viên tiếng Anh trẻ trung lại xinh đẹp.

Hạ Nghiên đi học vốn dĩ khá sớm, vừa vặn bắt kịp với chế độ cải cách giáo dục của trường học, cô thuộc nhóm cuối cùng của chế độ năm năm. Mười bảy tuổi đã lên đại học, tốt nghiệp đại học cũng chỉ hai mươi mốt tuổi, cùng học sinh lớp này chênh lệch không quá bốn tuổi.

Nếu tẩy trang, rồi mặc đồng phục học sinh giống như họ, cô và những nữ sinh trong lớp quả thực không khác gì nhau.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Âm Thành, ngón tay Hạ Nghiên cong lên, xương cốt gầy gò gõ lên bàn học của cậu một chút, nhắc nhở cậu chú ý nghe giảng.

Cố Âm Thành phục hồi tinh thần lại, cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy sườn mặt của Hạ Nghiên nửa ẩn nửa hiện phía sau quyển sách, khóe môi hơi mím lại, ánh mắt có chút lạnh, cậu biết cô tức giận.

Không ai biết rõ cô hơn cậu.

Cậu đã từng nghĩ như vậy, thẳng cho đến khi ngày đó đến.