Chương 2: Không được yêu trước 18 tuổi

Chuông tan học vang lên, có người ngồi sau dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm vào lưng cậu.

Cậu không lập tức quay đầu lại, khóe mắt thoáng nhìn qua bóng người đang ngồi trên bục giảng, cô đang cúi đầu thu thập sách vở.

Cậu do dự một chút, vẫn quay đầu lại, rơi vào tầm mắt là gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vi, cô dùng đôi mắt ngập nước nhìn về phía cậu.

"Cố Âm Thành, chủ nhật này cậu muốn xem phim gì?"

Trên một tờ giấy trắng, Bạch Vi viết tên một vài bộ phim đang hot nhất gần đây.

Kỳ thật lần này không chỉ có hai người bọn họ, mà còn có Chu Cai cùng Trịnh Oanh Ca, nhưng trong lòng cậu lại bỗng nhiên có chút chột dạ khó hiểu.

Hành lang ngoài cửa sổ, tiếng giày cao gót thanh thúy nổi lên, cậu biết đó là cô.

Cậu cúi đầu, giả vờ suy nghĩ, lấy bút vẽ một vòng tròn trên tên một bộ phim ở giữa.

Cậu nghe được tiếng giày cao gót thanh thúy trên hành lang kia khẽ dừng lại một chút, không khỏi khẽ nhếch khóe miệng.

Bạch Vi nhìn gương mặt anh tuấn của cậu, mặt đỏ lên.

"Vậy ba giờ chiều, mình và Trịnh Oanh Ca sẽ đứng ở cửa số 1 quảng trường chờ bọn cậu."

Tiếng giày cao gót lại vang lên, Cố Âm Thành ngẩng mặt lên, vừa lúc đón nhận ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên.

"Được."

Khuôn mặt thiếu niên tràn đầy sức sống ấm áp, khóe môi giơ lên, vẻ mặt tràn ngập tự tin.

Sau giờ học, cậu đi bộ đến bãi đậu xe tạm thời của trung tâm mua sắm cách đó 500 mét.

Rất nhanh liền tìm được chiếc xe nhỏ màu đỏ kia, mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn, động tác cực kỳ quen thuộc liền mạch.

Nhưng xe lại không khởi động ngay như trước, cậu nghiêng mặt nhìn qua.

"Làm sao vậy?" Khi nói chuyện với cô, giọng nói của cậu không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút.

Hạ Nghiên mặt lạnh, tay cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước.

"Em đã hứa với chị, trước khi học đại học sẽ không yêu sớm."

"Em không có."

Cố Âm Thành nhếch môi cười cười, dừng một chút, lại nghiêm túc hỏi cô, "Sau khi học đại học thì được sao? ”

Hạ Nghiên không đáp lại câu hỏi của cậu, bàn tay càng nắm chặt vô lăng hơn, "Bạch Vi..."

Hai mắt Cố Âm Thành nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ muốn nhìn thấu cả người cô.

"Em cùng cô ấy, cái gì cũng không có."

“...... cô ấy có phải là mẫu người em thích không?” Hạ Nghiên không để ý đến câu trả lời của cậu, tiếp tục hỏi.

Cố Âm Thành sửng sốt một chút, lại mỉm cười, "Không, cô ấy còn quá nhỏ. ”

Hạ Nghiên trầm mặc một hồi, mới lên tiếng, "Phải không? ”

Ánh mắt cậu chậm rãi đảo qua quanh người cô, lông mày khẽ nhíu lại một chút.

"Váy rất đẹp, nhưng không thích hợp để mặc trong lớp, dễ dàng làm cho nam sinh bị phân tâm."

Hạ Nghiên ẩn nhẫn đã lâu, rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, cất cao giọng nói: "Chị tự biết, mà gần đây có phải là em cũng quá không biết lớn nhỏ rồi hay không."

Cô nhìn thẳng vào mắt Cố Âm Thành, lại phát hiện cậu đang nghiêm túc nhìn về phía cô, đôi mắt u ám trầm tĩnh đến quá phận.

Trong lòng cô lộp bộp một chút, lại giả vờ chuẩn bị lái xe, quay đầu quay mắt về chỗ cũ.

Cố Âm Thành chăm chú nhìn gương mặt cô, "Bất quá, chờ đến sau khi em học đại học, thật sự có thể yêu đương sao? ”

"Đương nhiên."

Hạ Nghiên gật gật đầu, vẫn nhìn về phía trước, "Sau mười tám tuổi, em chính là người trưởng thành, em có thể tự mình quyết định bất cứ chuyện gì . ”

Cố Âm Thành nở nụ cười, "Cho nên sau mười tám tuổi, chị định mặc kệ em? ”

Hạ Nghiên nhíu nhíu mày, "Chị không có ý đó, chỉ là sau mười tám tuổi, em có thể có cuộc sống tình cảm của riêng mình, chị tuyệt đối sẽ không can thiệp vào. ”

"Như vậy trước mười tám tuổi, cuộc sống tình cảm của em nhất định phải do chị quản..."

Nụ cười của Cố Âm Thành càng rộng mở, mặt mày vui vẻ.