Chương 3: Em đã hiểu rõ một ít chuyện

Hạ Nghiên nghe cậu càng nói càng lệch, không khỏi quay đầu nhìn cậu.

"Cố Tuy Thành, em biết chị nói vậy là có ý gì là tốt rồi, không cần xuyên tạc lời chị."

"Em không có."

Cố Tuy Thành nhẹ giọng ngắt lời cô, "Thật ra em rất vui vì chị nói như vậy, ít nhất trước năm em mười tám tuổi, sẽ không có ai đến chia sẻ em với chị. ”

Hạ Nghiên sửng sốt một chút, cô càng nghe càng cảm thấy hồ đồ, liền dùng tay trực tiếp vuốt ve trán cậu, sống lưng Cố Tuy Thành cứng đờ, thẳng tắp.

Lúc chờ cậu, cô đã bôi kem dưỡng da tay, là mùi hương hoa dành dành, lần này toàn bộ đều chui vào chóp mũi cậu.

Mùi hương này cùng mùi vị ngực của cô là cùng một loại, cậu lại nhớ tới đêm ngày hôm đó, cũng là cùng một mùi hương này quanh quẩn bên người.

Cậu hít sâu một hơi, biểu tình có chút ngưng trọng.

Hạ Nghiên nhíu chặt mày, hỏi cậu: "Gần đây em làm sao vậy? Sao luôn nói chuyện không đầu không đuôi như vậy. ”

"Chỉ bất quá là, em đã hiểu rõ được một chuyện."

Cố Tuy Thành nhìn vào mắt cô thật sâu, biểu tình vô cùng chân thành.

Nhìn thấy bộ dáng có chút giật mình của Hạ Nghiên, cậu lại nở nụ cười.

"Chị à, chị lái xe đi."

………………

Hạ Nghiên là chị gái của Cố Tuy Thành.

Một năm trước, Cố Tuy Thành từ huyện Diệp chuyển vào trường trung học số 2 thành phố Gia Nam, lúc đó Hạ Nghiên vừa vặn cũng làm giáo viên thực tập ở đây.

Không ai biết cô là chị gái của cậu.

Cô họ Hạ, cậu họ Cố.

Nếu như không phải hơn một năm trước, cha mẹ cô vì tai nạn xe cộ mà qua đời, lúc cô sửa sang lại di vật của bọn họ, tìm được những bức thư cùng số tài liệu kia, cô cũng sẽ không bao giờ biết được rằng mình còn có một người em ruột.

Năm đó bởi vì là đứa trẻ sinh dư nên bị vụиɠ ŧяộʍ đưa cho người khác nuôi nấng, vốn định đến khi cậu tròn mười tám tuổi, lại để cho cậu dùng một hình thức khác trở về Hạ gia, nhưng một tai nạn xe hơi đã làm đảo lộn tất cả kế hoạch.

Sau khi sắp xếp xong chuyện hậu sự của cha mẹ, cô quyết định đi đến huyện Diệp thăm Cố Tuy Thành.

Nhà của Cố Tuy Thành ở một thôn trang gần huyện Diệp, lúc cô lái xe đi tới, có đi ngang qua một cánh đồng lúa chín vàng óng ánh.

Vào mùa gặt, máy đánh lúa trực tiếp nằm chất đống trên đường bê tông bên cạnh cánh đồng, thỉnh thoảng lại có người vác lúa từ ruộng đi lên, vì vậy xe của cô lái rất chậm.

Phía trước có một ụ lúa bị đổ xuống đường, khiến con đường tạm thời bị chặn lại, cô đành phải nhìn sang một bên, thưởng thức phong cảnh điền viên bên ngoài.

Gió vừa thổi qua liền tạo ra hững đợt sóng lúa nhấp nhô, trong xe, những bài hát của Châu Kiệt Luân nhẹ nhàng vang lên, một bài lại một bài, lần lượt nối tiếp nhau.

Đột nhiên, đôi mắt của cô dừng lại.

Trên cánh đồng lúa ven đường, một thiếu niên đang khiêng một bó lúa chín vàng đi tới.

Đầu mùa thu ở phía nam, không khí không có chút cảm giác mát mẻ nào, ngược lại là sóng nhiệt bức người, nóng đến mức có thể so sánh với giữa mùa hè.

Cậu có dáng người rất cao, thoạt nhìn khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, chiều cao hẳn là sắp đặt tới một mét tám.

Mặc áo ba lỗ màu đen, mang quần dài, đi chân trần, quần được kéo cao đến đầu gối, bắp chân dính đầy nước bùn màu xám.

Cậu nhét lúa vào máy đánh lúa, toàn bộ thao tác đều rất thành thạo.

Mồ hôi thấm ướt áo ba lỗ, dán sát vào người hắn, vừa mỏng vừa thấu.

Có thể mơ hồ nhìn thấy được cơ bắp, không phải là loại cường tráng to lớn, mà là loại rắn chắc cân xứng, hàm chứa lực cùng mỹ.

Vừa nhìn đã biết là thường xuyên phải lao động, nhưng làn da cũng không phải là loại ngăm đen, mà chính là màu có chút nâu sẫm, nhìn qua có vẻ thập phần khỏe mạnh.