Chương 4: Chuyện ở nhà họ Cố

Hạ Nghiên chú ý tới cậu, hoàn toàn là bởi vì cậu có một gương mặt nghiêng vô cùng đẹp trai.

Mày kiếm khóa sâu, ánh mắt chuyên chú, sống mũi cao thẳng, ngược ánh sáng, có vẻ thanh tuyển trầm tĩnh. Đôi môi khẽ mím lại, càng làm cho toàn bộ đường nét trên khuôn mặt có vẻ ngưng trọng.

Hạ Nghiên đã quen nhìn những nam sinh trong đại học, hoặc là ôn nhu nhã nhặn, hoặc là nhiệt tình tràn đầy, đột nhiên nhìn thấy thiếu niên tuổi còn trẻ đã trầm mặc như núi, không khỏi có chút tò mò.

Cô chậm rãi kéo cửa sổ xe xuống, tiếng nhạc từ bên trong xe bay ra ngoài, lan tràn trên cánh đồng.

Thiếu niên kia cũng nghe thấy, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy cô.

Chỉ trong một nháy mắt như vậy, Hạ Nghiên phảng phất như nhìn thấy ánh mắt cậu sáng rực lên một chút, giống như một ngôi sao băng bay ngang qua chân trời, trong chớp mắt đã biến mất.

Hào quang nổi lên rồi biến mất, nhanh đến mức phảng phất như chỉ là ảo giác của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của cậu lại trầm tịch trở lại.

Sắc mặt cậu như thường, giơ tay lau mồ hôi tinh mịn trên trán, rất nhanh lại cúi đầu, an tĩnh nhìn lúa vàng trong tay.

Trong lòng Hạ Nghiên bỗng nhiên nổi lên một cỗ cảm giác kỳ dị, một loại quen thuộc khó hiểu.

Phía sau truyền đến một trận tiếng còi, con đường phía trước đã thông, cô vội vàng quay đầu, tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Chờ đến khi đi tới Cố gia, trái tim Hạ Nghiên trầm xuống, cô biết nhà họ Cố nghèo, nhưng không nghĩ nghèo tới mức như vậy.

Ngoại trừ ngôi nhà tổ tiên lưu lại này còn miễn cưỡng có thể, bên trong quả thực có thể nói là chỉ có bốn bức tường.

Cha mẹ cô hẳn là mỗi năm đều gửi một khoản tiền lớn cho Cố gia, đủ để bọn họ cải thiện cuộc sống, nhưng lại không biết tiền đều tiêu vào chỗ nào.

Đợi đến khi mẹ Cố đi ra, cô rất nhanh liền hiểu được số tiền đó đã tiêu đi đâu.

Mẹ Cố một tay ôm một đứa bé trai, một tay kéo một cô bé gái, đi đến nhà chính tiếp đãi cô.

Nhìn thấy đôi mắt của cô rơi vào hai đứa trẻ, bà ngượng ngùng cười cười.

"Sắp hai tuổi rồi, làm năm lần thụ tinh ống nghiệm mới thành công, những phương thuốc cổ truyền lúc trước đều không có tác dụng gì."

Hạ Nghiên không nói cho bà biết tin tức cha mẹ cô đã qua đời, chỉ thản nhiên nói:

"Ba mẹ bảo cháu đến xem em trai có sống tốt không?"

"Thằng bé sống rất tốt..."

Mẹ Cố nở một nụ cười có chút miễn cưỡng rồi rót cho cô một ly nước, "Chỉ là học tập không tốt lắm, cho nên học đến trung học liền không học lên nữa. ”

Hạ Nghiên nhìn chiếc cốc dính đầy cặn đen bên cạnh, im lặng một lát, "Vậy thằng bé có tính toán gì không? ”

"Mùa gặt vừa dứt liền chuẩn bị đi duyên hải làm việc."

Con ngươi mẹ Cố xoay tròn, "Nó cùng Dung Tú cách vách có quan hệ rất tốt, qua hai năm nữa, trước sinh một đứa bé, đến lúc đó lại mời rượu. ”

Hạ Nghiên cúi đầu, nhìn mặt đất tối đen như mực, "... là như vậy sao? ”

Mẹ Cố cười nói: "Đến lúc đó ta lại cùng nhau nuôi mấy đứa nhỏ lớn lên..."

"Thằng bé đâu? Cháu muốn gặp nó. "Hạ Nghiên ngẩng đầu, cắt ngang lời bà.

Mẹ Cố sửng sốt một chút, mới nhỏ giọng nói:

"Chắc là đến Âm Thành gặt lúa đi, có thể phải rất muộn mới trở về."

Hạ Nghiên gật gật đầu, đưa cho mẹ Cố một phong bao lì xì thật dày, "Vậy cháu ra cửa chờ nó.”

Lần này mẹ Cố mới lộ ra một nụ cười xán lạn, "Được được. ”

Cô kéo một cái ghế đẩu, ngồi một mình dưới một gố cây lớn trước cửa nhà họ Cố.

Đây là một cây đan quế rất hiếm thấy, hiện giờ đang là mùa thu, cành lá xanh đậm rải đầy hoa quế đỏ rực, xa xa nhìn qua như những rạng mây hồng vào hoàng hôn, rực rỡ tươi đẹp.

Chạng vạng, sắc trời dần tối hơn, liền có muỗi thỉnh thoảng lui tới, cắn đến bắp chân cô ngứa ngáy.

Cô cúi đầu đập muỗi, nhưng đột nhiên nhìn thấy một đôi chân nhỏ nhắn xâm nhập vào tầm mắt.