Chương 5: Cố Tuy Thành, em nguyện ý đi theo chị không?

Hạ Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu nữ thanh tú nhỏ nhắn, mái tóc đen dài óng mượt như một dòng suối, đang xõa tung ở phía sau.

Thiếu nữ vươn tay, đưa cho cô một chai tinh dầu chống muỗi đốt màu xanh biếc, Hạ Nghiên vội vàng cảm ơn nhận lấy, rồi nhanh chóng bôi lên bắp chân.

Cô nhìn chiếc xe đang đậu sau nhà của Hạ Nghiên, cắn cắn môi dưới,hỏi:

"Chị là thân thích của nhà họ Cố sao? Là từ Gia Nam đến? ”

Hạ Nghiên ừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nâng mắt lên, "Em thì sao? ”

"Em tên là Diệp Dung Tú, ở cách vách nhà họ Cố."

Vậy Dung Tú cách vách kia chính là cô, con ngươi Hạ Nghiên ngưng lại, bắt đầu đánh giá cô em dâu tương lai này từ trên xuống dưới.

"Chị có thể mang Cố Tuy Thành đi không?"

Diệp Dung Tú do dự thật lâu, mới lấy được hết dũng khí nói ra câu này: "Cậu ấy học rất giỏi, chị có thể để cho cậu ấy tiếp tục đi học hay không..."

Hạ Nghiên nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng như có một tia chớp bổ ngang, nhất thời trở nên sáng ngời.

"Em và Cố Tuy Thành..."

Mặt Diệp Dung Tú thoáng cái bay lên hai đóa mây hồng, cô nhẹ giọng nói:

"Bọn em chỉ là bạn học bình thường, trường trung học đã khai giảng gần hai tháng, bọn họ không cho cậu ấy đi học, em cùng các bạn học khác đều rất tiếc hận cho cậu ấy."

Hóa ra là như vậy sao?

Có thể thấy được, mấy năm nay cuộc sống của Cố Tuy Thành ở nhà họ Cố như thế nào.

Nhưng cô lại không có cách nào để chỉ trích nhà họ Cố, muốn trách chỉ có thể trách cha mẹ của cô ích kỷ, một lòng chỉ muốn làm quan.

Mấy năm nay, vì sợ bại lộ thân phận, bọn họ thậm chí không dám tận mắt đến nhìn con trai của mình một lần.

Sắc mặt Hạ Nghiên từ kinh ngạc đến khổ sở, lại dần dần trở nên trầm tĩnh lại, cô xoay người nhìn thoáng qua căn nhà rách nát của nhà họ Cố, lúc này mới quay đầu lại.

Cô nhìn cô gái nhu nhược xinh đẹp trước mặt, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, có chị ở đây, chị sẽ không để cho thằng bé phải bỏ học."

Trăng sao thưa thớt, tất cả thanh âm xung quanh đều trở nên cô tịch.

Cố Tuy Thành bận rộn đến chín giờ tối mới về nhà, cậu chậm rãi từ giữa cánh đồng quay trở về.

Khi về đến nhà, đột nhiên có người gọi tên cậu từ phía sau.

Cậu lặng lẽ quay đầu lại, thấy một thân ảnh tinh tế xinh đẹp đang từ dưới tàng cây đan quế đi ra.

Cậu hơi mở to mắt, trước mặt cậu là cô gái trước đó lái xe đi ngang qua cánh đồng lúa.

Lúc trước cô ngồi trong xe, bây giờ đứng ở đây, mặt đối mặt với cậu, cậu mới phát hiện được dáng người của cô, cao gầy, thướt tha động lòng người.

"Chị tên là Hạ Nghiên, từ Gia Nam tới, chị là chị ruột của em."

Cố Tuy Thành mím chặt môi, một lần nữa nghiêm túc đánh giá cô.

Họ Hạ này đối với cậu cũng không xa lạ, thậm chí gương mặt của cô cũng trùng lặp với cô bé trong trí nhớ kia.

Hạ Nghiên đi về phía trước vài bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Cố Tuy Thành, em nguyện ý đi theo chị không?"