Chương 10: Tạm Biệt Chú, Chú Đi Cẩn Thận

Người đàn ông lúc này đang uống nước để giảm đau đầu: “...?”

Anh nghi ngờ nhìn về phía con trai mình, nếu không phải vì gương mặt này, hẳn anh sẽ tự hỏi là Phượng Diệc Thần có phải bị thay thế hay không.

Thằng nhóc này từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ nhận sai dù chỉ một lần!

Tính tình ương ngạnh chả khác gì lão đại của anh!

Giang Vũ vẻ mặt mỉm cười như người dì, người mẹ nói: “Cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.”

Trong lòng Đường Tiểu Trạch chỉ nghĩ đến tôm hùm, tôm hùm, tôm hùm lớn... Tôm hùm ăn thật ngon!

Ba con siêu lớn được đưa lên, còn lớn hơn cả con ban nãy. Đường Tiểu Trạch nước miếng đều chảy ra, vui vẻ nói: “Cảm ơn chú, chú ơi, chú đúng là người tốt!”

Phượng Cẩn Niên: “?”

Giang Vũ: “...”

“Cậu chủ nhỏ, sao có thể đùa giỡn kiểu như vậy? Cậu phải gọi là cha.”

“Cháu không có cha, mẹ cháu nói cha của cháu chết rồi!” Đường Tiểu Trạch vừa ăn vừa nói.



Phượng Cẩn Niên nghe được câu này, đầu càng đau hơn, thái dương nhói lên, toàn thân đều không khỏe, nhưng thực sự lúc này anh không có tâm tình cãi nhau với thằng nhóc thối này.

“Ăn xong thì đưa nó về nhà.” Phượng Cẩn Niên không chịu được cơn đau đầu nữa nên đứng dậy rời đi.

Giang Vũ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa định thuyết phục cậu chủ nhỏ đừng giận chủ tịch, liền nghe thấy vật nhỏ này ngẩng đầu lên, vui vẻ nói to: “Tạm biệt chú, chú đi cẩn thận, cảm ơn chú mời khách!”

Giang Vũ: “...”

Phượng Cẩn Niên bước chân loạng choạng suýt ngã, trước đây thì rất cứng đầu cứng cổ, có khi cả ngày không nói một lời, giờ lại gọi mình là chú cho mình tức giận. Có phải là vì anh đã nói với nó là mẹ của nó đã chết rồi không?

...

Đường Tiểu Trạch cũng sợ mẹ đang chờ sốt ruột, sau khi ăn xong một con tôm hùm lớn, liền nói: “Gói hai con đó lại cho cháu, cháu sẽ mang về ăn.”

“Cậu chủ nhỏ, cậu thích ăn thì lần sau lại tới, cần gì...”

“Nhanh lên, đóng gói cho cháu.” Đường Tiểu Trạch sợ mẹ đợi sốt ruột, lại đánh mông nhỏ của cô bé.

Giang Vũ biết cậu chủ nhỏ nhà mình giỏi như thế nào, đừng nhìn bình thường trầm mặc không nói năng gì, có người đen đủi một lần bởi vì xúc phạm cậu chủ nhỏ mà suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà.

Vì vậy anh ấy nhanh chóng sai người đóng gói, sau khi đóng gói lại muốn cầm giúp liền bị Đường Tiểu Trạch giật lấy, muốn tự mình cầm.



Giang Vũ cảm thấy đầu có thể nổ tung được, cậu chủ nhỏ cho dù cậu ấy muốn chơi đùa, cũng không phải chơi như thế này.

...

Đường Cửu Cửu dẫn ‘con gái’ vào thang máy, vẫn không quên dặn dò cô bé, chuyện hôm nay không phải chuyện nhỏ, diễn xuất cũng không có tác dụng, quay về nhà vẫn là thu thập cô bé một trận.

Nhưng mà, sự phấn khích không thể lý giải được trên khuôn mặt của đứa trẻ hôm nay là gì?

Ngay trước khi thang máy đóng lại, có vệ sĩ chặn cửa chuẩn bị đóng lại, Phượng Cẩn Niên bước vào với một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, đôi mắt sắc lạnh như mắt đại bàng.

Phượng Diệc Thần bị dọa giật mình, cậu bé vội vàng trốn sau lưng Đường Cửu Cửu, cuối cùng cậu bé cũng tìm được mẹ, cho nên không muốn bị cha bắt về, cậu bé nhất định phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra mới được.

Thực ra, cậu bé rất thông minh. Mặc dù cậu bé khao khát mẹ của mình, nhưng dì ấy có phải mẹ của mình hay không, cậu bé cũng không chắc chắn được. Cậu bé muốn quay về cùng dì ấy để xác định một chút.

Một người vệ sĩ theo sau phụ trách an toàn của Phượng Cẩn Niên, những người khác lập tức cúi đầu tiễn bọn họ, rồi đồng loạt đi lên thang máy khác.

Đường Cửu Cửu cúi đầu quay lại nhìn cô bé thì nhận ra ‘con gái’ của mình đang sợ hãi. Sau khi xác nhận rằng cô bé thực sự sợ hãi, cô quay lưng lại với Phượng Cẩn Niên và giữ con gái mình ở bên trong.

Đúng thật là, ban ngày ban mặt mà đeo cái loại mặt nạ này nghĩ bản thân ngầu chắc?

Dọa kinh hãi đứa con gái nhỏ của cô rồi.