Chương 11: Rốt Cuộc Nữ Thổ Phỉ Này Ở Đâu Ra Vậy?

Thang máy đi xuống, vừa mới đi được ba tầng, đột nhiên thang máy tối đen, mọi người trong thang máy đều bị hoảng sợ, vệ sĩ vội vàng bảo vệ sự an toàn của Phượng Cẩn Niên.

Khi nguồn điện dự phòng được bật lên, chỉ nghe thấy một tiếng “bụp”, người đàn ông bịt mặt ngã xuống, hình như là bị ngất xỉu.

“Ông chủ!” Vệ sĩ giật mình, sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngồi xổm xuống lay anh, cố gắng đánh thức anh dậy.

Đây là lần đầu tiên Phượng Diệc Thần nhìn thấy cha ngất xỉu trước mặt mình, từ trước đến nay, cha là siêu nhân, ở trước mặt cậu bé là người không có gì không làm được, tuy rằng cậu bé và cha thường xuyên cãi nhau, nhưng người cậu bé yêu nhất chính là cha!

“Cha!” Phượng Diệc Thần thì thầm một câu liền muốn xông tới, bị Đường Cửu Cửu ngăn lại, nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích!”

Cô cau mày lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay định tháo mặt nạ gây cản trở trên mặt người đàn ông xuống.

“Cô muốn làm cái gì, không được động vào ông chủ nhà tôi!” Vệ sĩ ngay lập tức ngăn cô lại.

“Không muốn anh ta chết thì ngậm miệng lại!” Đường Cửu Cửu đột nhiên lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn, với cảm giác áp bức mãnh liệt, vệ sĩ thật sự không dám nhúc nhích.

“Không tháo thì không tháo, chắc chắn là một người cực kỳ xấu!” Đường Cửu Cửu cũng không có thói quen dò xét chuyện riêng tư của người ta, giơ tay cảm nhận mạch đập của người đàn ông.

Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, cô nhanh chóng vươn tay cởi nút áo sơ mi của anh.



“Cô làm gì vậy!” Vệ sĩ giật mình.

Đường Cửu Cửu cảm thấy anh ta quá ồn ào, trực tiếp tiêm một mũi làm cho anh ta mềm nhũn ngã xuống đất.

Vệ sĩ: “...”

Rốt cuộc nữ thổ phỉ này ở đâu ra vậy?

“Cho dù bây giờ tôi muốn cưỡng bức anh ta, anh có thể làm được gì?” Đường Cửu Cửu cố ý trêu chọc tên vệ sĩ thiếu kinh nghiệm này.

Vệ sĩ mở to hai mắt, huhuhu, còn là một nữ lưu manh! !

“Dì ơi, dì mau cứu cha cháu!” Phượng Diệc Thần đã bị dọa đến nỗi bật khóc.

Đường Cửu Cửu: “...”

Nhưng mà đây chỉ là một người xa lạ, ‘con gái’ làm sao vậy? Khóc thành như vậy?

Hiện tại cô cũng không có thời gian chú ý đến ‘con gái’ nữa, người này là bởi vì căn bệnh khó nói dẫn đến tim ngừng đập, nếu chậm trễ anh sẽ chết.

Vì vậy Đường Cửu Cửu bắt đầu thực hiện hô hấp nhân tạo cho anh, nhưng vẫn không có phản ứng gì, cô lại bịt mũi và làm hô hấp nhân tạo cho anh.



“Cô cô cô cô...”

“Còn đến gần sẽ khiến cho anh không mở miệng được nữa!” Đường Cửu Cửu trực tiếp cảnh cáo.

Vệ sĩ: “...”

Sau cơn hoảng loạn ban đầu Phượng Diệc Thần đã bình tĩnh trở lại, cậu bé biết cách làm của dì là đúng, cậu bé đã đọc kiến thức sơ cứu trong sách, cậu bé tin rằng dì có thể cứu được cha.

Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, thang máy cũng trở lại bình thường bắt đầu chạy xuống phía dưới, người đàn ông đang nằm trên mặt đất đột nhiên ho một tiếng, lúc mở mắt cảm giác có cái gì mềm mại ở trên môi.

Đường Cửu Cửu thấy anh tỉnh lại lập tức rời khỏi môi anh, ngồi bệt xuống đất, quay đầu nhìn ‘con gái’.

Mặc dù Phượng Cẩn Niên đã tỉnh, trước mắt vẫn mờ nhạt, anh chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, Đường Cửu Cửu biết người này không tầm thường, mới trở về cô cũng không muốn gây chuyện, lúc cửa thang máy vừa mở ra, cô dắt con gái đi ra khỏi thang máy.

Lúc đi cũng rút cây kim trên người vệ sĩ ra.

Vệ sĩ đã có thể cử động vội vàng lại đỡ Phượng Cẩn Niên dậy, Phượng Cẩn Niên nhắm mắt lại muốn thấy rõ dáng vẻ của cô gái kia, Đường Cửu Cửu và đứa trẻ kia đã đi mất.

“Dì ơi, cháu đau bụng, cháu muốn đi vệ sinh.” Phượng Diệc Thần thật sự lo lắng cho cha, dáng vẻ vừa rồi của anh thật sự dọa cậu bé sợ, cậu bé muốn quay lại gặp cha.