Chương 10.3: Chuyển trường

Ôn Kiều cuống cuồng giải thích: "Không phải."

"Vậy là?" Từ Dung nhướng mày.

Ôn Kiều tìm được một lý do đáng tin nhất: "Mấy hôm trước con làm hỏng điện thoại của bạn, bây giờ phải đền cho cậu ấy gấp, cần 1000."

Từ Dung cứ thế một miếng thịt một miếng cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô, nhưng chính là không nói lời nào.

*****

Qua đêm hôm đó, Ôn Kiều cứ nghĩ Từ Dung sẽ không cho cô tiền, nhưng buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, Từ Dung vẫn ném cho cô 1000, đồng thời nhắc nhở cô, chỉ một lần này.

Ôn Kiều lấy được tiền, cô bắt đầu đi khắp nơi tìm Yến Hiếu Tiệp.

Nhưng anh đã hoàn toàn biến mất, không xuất hiện ở trường, xuống tầng hầm bên dưới Siêu thị Hỷ Ca cũng không thấy, căn nhà cũ ở hẻm Yên Hải không một bóng người, nhắn tin Wechat và gọi điện thoại cũng không có ai trả lời.

Ngày đó đứng dưới lầu, sau khi tập xong một bài Rajio Taiso*, Ôn Kiều vô tình nghe thấy có người đang bàn tán chuyện của Yến Hiếu Tiệp, nói là hình như anh sắp chuyển trường, có lẽ thi cuối học kỳ xong sẽ chuyển đi.

*Rajio Taiso có nghĩa là bài thể dục vừa nghe nhạc trên radio vừa tập, có thể tập mọi lúc mọi nơi với những động tác đơn giản, dựa trên tiết tấu nhạc piano.

Đối với cô mà nói, đây vốn là tin vui, nhưng cô chẳng thấy vui chút nào.

Lúc lên lầu, Ôn Kiều nhận được tin nhắn Wechat của Yến Hiếu Tiệp.

Yến Hiếu Tiệp: "Có chuyện gì không?"

Ôn Kiều: "Có, tối nay gặp nhau ở chỗ cũ."

Chỉ là Yến Hiếu Tiệp không đồng ý, anh trả lời rất lạnh nhạt: "Tôi không có thời gian đi xa như vậy, chiều nay tôi sẽ đến trường một chuyến, khi nào tan học, cậu đến sân thể dục tìm tôi."

*****

Buổi chiều, sau khi chuông báo hết tiết thứ tư vang lên, Ôn Kiều cố tình kéo dài hơn mười phút, đợi các bạn trong lớp đã đi hết thì cô mới xuống lầu.

Sân thể dục vắng tanh, không một bóng người.

Ôn Kiều tìm khắp nơi, đúng lúc này, Yếu Hiếu Tiệp nhảy ra từ rừng cây phía sau bục phát biểu: "Tới đây."

Ôn Kiều đi tới, dừng lại ở vị trí cách Yến Hiếu Tiệp một khoảng tương đương với một người đang đứng.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô và anh, hai bóng người kéo dài.

Hàng ngày, vào đúng giờ này, đài phát thanh sẽ bật nhạc.

Là bài "Tình Yêu Đơn Giản" của Châu Kiệt Luân.

Yến Hiếu Tiệp đút hai tay vào túi quần đồng phục, lúc nào cũng là cái dáng vẻ lưu manh bất cần đời đó, giọng nói của anh xuyên qua bài hát: "Nghe nói cậu tìm tôi khắp nơi?"

Ôn Kiều không nhìn anh mà cúi đầu khẽ nói: "Vì tôi tìm cậu có việc."

Anh vẫn nhìn cô: "Việc gì?"

Cô đưa chiếc phong bì màu trắng trong tay đến trước mặt Yến Hiếu Tiệp, ngước mắt nhìn anh: "Thời gian này cậu mời tôi ăn cơm, dạy kèm cho tôi, trong đây có 1000."

Khóe miệng Yến Hiếu Tiệp nhếch lên, nở nụ cười dí dỏm: "Tôi hiểu rồi, cậu định dùng 1000 này để mua tôi cút à?"

Ôn Kiều sốt sắng, hai hàng lông mi khẽ run lên: "Cậu đừng có cái kiểu lần nào cũng dùng những từ ngữ cực đoan như vậy để hình dung..."

"Không cần đến 1000 này, tôi vẫn có thể cút." Yến Hiếu Tiệp lạnh giọng ngắt lời cô.

Ôn Kiều kinh ngạc ngẩng đầu: "Là sao?"

Anh bước về phía trước hai bước, tiến hơi sát về phía cô, cúi người xuống, chặn gần hết ánh sáng phía trước, anh cười nói: "Bởi vì, tôi sắp chuyển trường rồi."