Chương 11.2: Vì cô

Doãn Hải Quận đang sửa cốp xe tải, chiếc áo đen của cậu ta dính đầy mồ hôi và bụi bặm, cậu ta đang loay hoay vặn một chiếc cờ lê, cơ cánh tay phình to ra, trông vô cùng rắn chắc khỏe mạnh.

Đây là đại lý xe hơi của chú cậu ta, bình thường Doãn Hải Quận hay đến đây làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt.

Tất nhiên đây cũng là cái ổ thứ hai của Yến Hiếu Tiệp.

Yến Hiếu Tiệp đang ngồi hút thuốc trên chiếc ghế dài bên cạnh, anh tùy tiện ném đồng phục học sinh sang một bên, khiến thẻ học sinh rơi xuống đất.

Doãn Hải Quận bước tới hai bước lớn, nhặt thẻ học sinh dưới đất lên cho anh: “Cậu thật sự nghĩ mình có thể chuyển trường sao? Nếu để mất thẻ học sinh, tôi sẽ không giúp cậu tìm lại đâu.”

Căn bản Yến Hiếu Tiệp chẳng hề quan tâm đến chuyện này, ánh mắt nhìn ra đường phố bên ngoài, rít một ngụm thuốc, bao tâm tư khó chịu ẩn hiện dưới đôi mắt đen láy.

“Tôi thật sự phục cậu rồi.”, Doãn Hải Quận vừa gắn linh kiện vừa châm biếm: “Muốn lấy chuyện chuyển trường để kí©h thí©ɧ Ôn Kiều sao? Cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ ôm cậu lại, sau đó cầu xin cậu…”

Cậu ta bắt chước dáng vẻ khi nói chuyện của một cô gái: “Anh Hiếu Tiệp, anh đừng đi mà, ở lại bên cạnh Kiều Kiều đi.”

Yến Hiếu Tiệp nghe mà sắp nôn ra tới nơi, lập tức lấy dép ném về phía cậu ta.

Doãn Hải Quận nhanh mắt né tránh: “Chắc cậu hiểu rất rõ ý mà tôi muốn nói, Ôn Kiều không phải loại con gái bình thường đâu…”

Thấy Yến Hiếu Tiệp nhìn mình chằm chằm, Doãn Hải Quận nhanh chóng đổi lời: “Cô gái bình thường, ừm, cô ấy là một cô gái bình thường. Vì vậy nếu cậu muốn theo đuổi được cô ấy, cậu phải có chút nhẫn nại.”

“Mẹ nó, đã được một năm rồi.”, Yến Hiếu Tiệp không vui hét lên: “Tôi Yến Hiếu Tiệp đã theo đuổi cô ấy được một năm, như vậy còn chưa đủ chân thành sao? Tại sao cậu lại nói cô ấy sẽ không bao giờ yêu đương với loại người như tôi?”

Anh đã rất tức giận khi nghe Ôn Kiều nói câu đó, tức đến nỗi muốn đấm một cái thật mạnh lên tường.

Doãn Hải Quận ném cây cờ lê đi, đi sang bên cạnh rửa tay, sau đó tùy tiện lau hai cái, lấy hộp thuốc lá Ngọc Khê bao cứng từ cái tủ cũ nát ra, nhét thuốc lá vào miệng, ngồi xuống bên cạnh Yến Hiếu Tiệp, sau đó mượn lửa từ điếu thuốc của anh châm vào cho mình.

Doãn Hải Quận hút hai ngụm, nói: “Tôi phát hiện cậu đã bị bệnh thần kinh rồi, cậu không nói bất cứ điều gì có thể khiến cô ấy cảm động, còn những chuyện lưu manh đồϊ ҍạϊ , cậu lại làm không ít.”

Sau khi cậu ta hạ ngón tay cái xuống, mỉa mai nói: “Rốt cuộc cậu có biết theo đuổi con gái không vậy? Mẹ nó cậu thật sự quá nhu nhược.”

Yến Hiếu Tiệp duỗi tay sờ vào phía dưới của Doãn Hải Quận: “Vậy cậu có biết không? Nếu cậu biết, sao cái món đồ chơi này lại sạch sẽ thế kia?”

“Cút mẹ cậu đi.”, Doãn Hải Quận hất tay anh ra: “Tôi có mục tiêu của riêng mình, tốc độ thành công nhất định ăn đứt cậu, nhưng ít nhất, tôi sẽ không chọn một kiểu con gái động vật máu lạnh như Ôn Kiều.”