Chương 1.1: Phó Tam Gia

Mặt trời dần ẩn núp sau những áng mây, những chiếc thuyền đã sớm nối đuôi nhau cặp cảng sông Hoàng Phố.

Trên bảng có ghi chữ ‘Tàu sẽ chạy vào ca đêm lúc tám giờ rưỡi tối’, bên dưới còn có dòng chữ tiếng anh, cho người nước ngoài có thể đọc được.

Thuyền trưởng Lâm Vân Tường đứng một bên, trong miệng còn ngậm điếu xì gà.

Cũng không biết tên ranh vô tình gây sự với Phó Gia Hóa, làm hại thuyền truyền đêm nay phải làm bạn với gió đêm lạnh lẽo.

“Thuyền trưởng, đã kiểm tra xong, tất cả gương đều là châu báu, có đồ trang điểm, phấn phủ cùng với rất nhiều trang sức.” Trán viên thủy thủ đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhất thời không nói nên lời.

Vào buổi trưa hôm nay, có một tin vừa truyền đến, bên hải quan phát hiện một tàu vận chuyển thuốc kháng sinh Penicillin, mà gần đây chiến tranh xảy ra rất thường xuyên, cộng thêm việc phía bắc đã thất thủ, phía trên lập tức ra lệnh, thuốc tây nhất định không được thông quan.

Thuyền trưởng liền đi đến chỗ của nhà họ Tam, thuốc thì tìm không thấy, mà còn cái tin đồn vô căn cứ kia nữa chứ, hồ ly đã không tóm được, chỉ tổ báo hại ông.

“Ngài Tam, đã kiểm tra xong rồi.” Thuyền trưởng Lâm Vân Tường liền chắp tay, dáng vẻ vô cùng cung kính, miệng ngậm xì gà cũng run lên, khiến cho tàn thuốc rơi xuống một đôi giày da cùng ống quần màu xanh lục.

Thuyền trưởng liền liếc mắt lên nhìn, chỉ thấy trước mặt mình là một người đàn ông cường tráng, người mặc quân phục màu xanh, chân mang giày da, vẻ mặt trắng hồng, nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc nào, vẻ mặt rất uy nghiêm.

Nghe thấy lời này, người đàn ông liền di chuyển như muốn nói điều gì, mà những người đàn ông ở phía sau cũng đặc sắc không kém, người bên trái mặc âu phục màu nâu, vẻ mặt tươi cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ, là cháu đích tôn của dòng tộc Nam Dương, đang quản lý một hiệu buôn lớn, Chu Tử Khâm.

Còn người có diện mạo thanh tú, ở phía sau Chu Tử Khâm, người đó mang một cái gọng kính vàng có tròng kính hình tròn, tỏa ra khí chất thư sinh, nghe những người xung quanh đang xì xào bàn tán, nói người này họ Giang, lại đại công tử máu mặt của Thượng Hải, Giang Viễn Cẩn.

Mà nói về tướng mạo xuất chúng thì không thể không nhắc đến Gia Nhất Trát.

Người này mặc áo dài của Tứ Xuyên, vạt áo được cắt may tinh tế, mũi cao môi mỏng, khóe mắt cùng lông mày hệt như tranh vẽ ra, nhìn rất khó nắm bắt, tay người đó cầm ly trà, thoáng chốc hương trà đã lan tỏa khắp phòng.

Phó tam gia ngồi bắt chéo chân trên ghế, không biết ai đã dọn bàn trà bên cạnh ra, trên bàn đã bày sẵn bốn ly trà, trên thân ly có họa khắc hình hoa mẫu đơn, ánh sáng chiếu lên đó, càng làm nó rực rỡ hơn.

Hôm nay nhóm người này đã chờ ở đây cả buổi tối, Phó tam gia cũng rất thản nhiên, vuốt ve ngón tay của mình, giọng nói đầy biếng nhác: “Vậy thì nói xem, đã lục soát ra cái gì.”

Trong lòng Lâm Vân Tường càng run sợ hơn, ông liền nâng cổ tay lên lau mồ hôi trên mặt mình.

Bóng đêm phủ dày đặc bên ngoài trời, trăng lúc này đã soi sáng một góc của bến cảng, nước sông cũng nhẹ nhàng chuyển động, mặt nước hấp thụ ánh trăng mà sáng rực lên, nhìn trông rất động lòng người.

“Nếu đã lục soát không thấy, vậy thì còn có gì để nói chứ, xem ra buổi tối phải làm bạn với gió đêm rồi, hay là đương gia này thật sự rất đáng bị khi dễ!”

Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, nước trà đã bắn tung tóe lên mặt Lâm Vân Tường, sắc mặt Phó tam gia cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, khiến ai cũng phải khϊếp sợ.

Đêm đó, Phó tam gia đã thật sự tức giận, thuyền truyền cũng bị cách chức, hơn nữa còn hỏi chính phủ về 300 cân gạo để làm từ thiện, rốt cuộc cũng chính là một thương nhân khôn khéo, biết nhìn thời thế, mưu kế tựa Khổng Minh.