Chương 1.2:

Đèn neon cũng thắp sáng nơi này, nếu như nhìn từ ngoài vào, sẽ nhìn thấy một mỹ nữ duyên dáng mà đi đi lại lại, chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ khiến người khác đỏ mặt, người kéo xe cũng phải đứng lại nhìn mỹ nữ xinh đẹp kia, chỉ cần nhìn vào là sẽ cảm thấy trong lòng hưng phấn thêm.

Nhìn vào bên trong, l*иg đèn đỏ chất đầy nhà, giỏ hoa cũng chất đầy như núi, bên trên còn có chữ ký ‘Đại công tử tặng, Hạ Nguyện Tiên tiểu thư muôn ngàn trái tim’.

Văn hóa phương tây quả thật rất đặc sắc, hơn nữa còn rất mới mẻ và kỳ lạ, nhưng dù thế nào thì cũng chất chứa chút gì đó hoài cổ, như ẩn như hiện ở nơi này.

Bên dưới khách quý đã ngồi chật ních, duy chỉ có nhân vật lớn là Phó tam gia, các vị khách quý đều a dua nịnh nọt người này. Mà tên thuyền trưởng kia cũng không thấy xuất hiện, đoán chắc mười phần là ông đã đi gặp tổ tiên rồi.

Nơi này được chia làm hai nữa, người đang ngồi ngay ngắn được chính phủ kính trọng là Vương Phùng Lăng, là một thủy sư ở Giang Nam, mấy năm nay đã vứt bỏ văn thư nhảy sang thương trường, không hề bị tư tưởng phong kiến giam cầm, Phó Hàn Sênh cũng không khỏi ca ngợi hết lời, khí chất ngút ngàn khó ai bì được, cũng nhiều lần Vương Phùng Lang được Phó Hàn Sênh nói tốt với cấp trên, không biết vì sao lúc này đang do dự.

Vương Phùng Lăng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tay cầm lấy chén rượu, vô tình liếc trộm nhìn một cái, người đàn ông này vốn không hề lớn tuổi, nhưng khí chất thì cực kỳ lạnh lùng, người này có chút không hiểu, bản thân vốn đã ở trong thương trường được mười năm hơn, lần trước ở Thượng Hải cũng đã được bảy tám năm, trong nháy mắt mọi thứ cứ vậy mà thay đổi.

Suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang, từ bên ngoại chợt có một người mặc âu phục tiến vào bên trong, sắc mặt đầy hớn hở, tay ôm lấy kỹ nữ, trò chuyện rất vui vẻ.

Chu Tử Khâm ôm lấy tiểu Nguyệt Tiên, bĩu môi thản nhiên bình phẩm rượu với Phó Hàn Sênh, cũng không quên lắc đầu thầm mắng Vương Phùng Lăng là đồ phế vật vô dụng, cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm lấy.

“Aiz, vẫn còn chưa nói xong, năm xưa Phùng Lăng bước vào thương trường, cũng biết đám thương nhân như chúng ta sẽ có ích lợi gì, năm xưa tên Lâm Vân Tường ngu ngốc không biết quản thuộc hạ của mình, tự bản thân đi vào vết xe đổ, dám cản đường Tam Gia Hóa, Phùng Lăng nếu như ngồi an ổn trên chức vị tổng đốc, thì đừng mong mấy điều luật cũ rích sẽ còn tồn tại.”

Vương Phùng Lăng một lòng hướng về tiền, liền cảm thấy việc nhỏ này không quá khó, huống hồ thủ đoạn của Phó Hàn Sênh rất tàn độc, không dễ chọc vào, lập tức đứng dậy mà khom lưng: “Tam gia nếu đã giúp tôi chuyện này, sau này Phùng Lăng nhất quyết không quên ơn ngài.”

Phó Hàn Sênh liếc mắt, Chu Tử Khâm liếc mắt nhìn theo, hai người lập tức hiểu ra, nở nụ cười để cho Vương Phùng Lăng ngồi xuống, sau đó liền vẫy tay cho tiểu Nguyệt Tiên: “Cứ tính như vậy đi, tiểu Nguyệt Tiên còn không mau rót rượu cho ngài Vương đi.” Sau đó liền nói với Vương Phùng Lăng, “Đây là tam gia kính cậu, tiểu Tiên Nguyệt vẫn còn nhỏ, nên không thể bán thân, Phùng Lăng hôm nay không thể không uống cạn.”

Tiểu Nguyệt Tiên chỉ mới mười sáu, xuất thân từ gánh hát, sau khi gánh hát tan vỡ, liền bị đem bán cho tú bà ở kỹ viện, dáng vẻ của tiểu Nguyệt Tiên cũng rất xinh đẹp, tú bà ban đầu còn tưởng đây sẽ là một cái cây hái ra tiền, nhưng sau này mới biết người này nghiện thuốc lá, chẳng khác nào một con quỷ nghiện thuốc.

Mà tại Thượng Hải cấm hút thuốc, Phó Hàn Sênh khi nhìn thấy tài nghệ tuyệt vời của tiểu Nguyệt Tiên, hơn nữa nhan sắc cũng rất tuyệt mỹ, liền để cho cô cai thuốc, sau đó liền mang cô đến thành phố, so với bộ dạng trước kia thì giờ đã giống con người hơn rồi.