Chương 2: Mời khách (H)

Vương Phùng Lăng cầm ly rượu rồi nâng mắt lên nhìn Tiểu Nguyệt Tiên mặc bộ đồ sườn xám xẻ tà màu đen thêu bông hoa mẫu đơn đang đứng trước mặt, ngực nở mông cong, làn da trắng bóc như lòng trắng trứng gà, làm người ta muốn cắn một miếng.

“Từ lâu đã nghe nói Tam gia đãi khách rất chu đáo, đúng là danh bất hư truyền.” Yết hầu của Vương Phùng Lăng chuyển động lên xuống, ôm Tiểu Nguyệt Tiên vào lòng: “Cô bé xinh đẹp đến đây nào, hôm nay gia phải nếm em cho thật tốt mới được.” Bàn tay to lớn từ từ men vào trong sườn xám, xoa bộ ngực sữa sau đó bóp mạnh một cái.

Đôi môi đỏ tươi của Tiểu Nguyệt Tiên mở ra thở gấp, đấm nhẹ lên ngực Vương Phùng Lăng: “Gia nhẹ chút, Tiểu Nguyệt Tiên bị bóp mạnh không chịu được đâu.”

Mặc dù trong nhà Vương Phùng Lăng có vợ và thϊếp nhưng cố kỵ gia đình giàu có, tư tưởng có chút cổ hủ nên không được quyến rũ kiều mị như này, đối với chuyện chăn gối cũng không có chút kiến thức nào, làm sao so được với mấy cô ca kỹ vũ nữ có cái động mê hồn này chứ. Nghe giọng hát ngọt ngào của Tiểu Nguyệt Tiên xong, cự vật dưới quần của Vương Phùng Lăng đã tỉnh dậy từ sớm, chỉ muốn cường đoạt hưởng thụ sự sung sướиɠ mà thôi.

Vương Phùng Lăng đặt Tiểu Nguyệt Tiên lên giường, mạnh mẽ xé rách sườn xám trên người cô ta, phía dưới lớp sườn xám chính là hai hạt đậu đỏ hồng vương trên quả đồi trắng mịn cao ngất, Vương Phùng Lăng cúi xuống ngậm lấy hai hạt đó, để lại nước miếng ướŧ áŧ.

Nghĩ tới việc Tiểu Nguyệt Tiên là người mới, Vương Phùng Lăng cố gắng áp chế cự long sắp bùng nổ lại, để lại từng vết đỏ lên con người mềm mại kia.

“Ưm… Gia… Nhẹ chút.” Tiểu Nguyệt Tiên ở dưới thân hắn, vươn bàn tay nõn nà nhỏ nhắn chống lên ngực hắn, muốn bảo hắn đừng làm thô lỗ như thế.

Vương Phùng Lăng bị một tiếng “gia” này làm cho cả người mềm nhũn, quái vật dưới thân càng to hơn lúc nãy, nhìn gương mặt nhỏ xinh của cô ta, đôi lông mi dài dính nước, ánh mắt mê ly, hai má đỏ ửng, da thịt in đầy dấu ấn màu đỏ do hắn để lại, ở trên làn da trắng tinh của cô ta trông rất bắt mắt, hắn nhìn chằm chằm cô ta, một tay nắm lấy ngọn đồi cao.

Bộ ngực cao vυ"t đẫy đà, độ lớn vừa phải, khi hắn từ trên cao nắm lấy cái cảm giác tuyệt vời kia như muốn hòa tan vào lòng bàn tay hắn.

Hắn đã đi qua biết bao nhiêu bụi hồng ở trần gian cho nên hắn có nhiều kinh nghiệm, chờ cho Tiểu Nguyệt Tiên chảy nước thì sẽ không còn khó chịu nữa.

Nhưng dươиɠ ѵậŧ của hắn đã run rẩy căng cứng đến mức đau đớn, bất chấp mọi thứ, hắn duỗi tay tách hai chân cô ta ra, để lộ chiếc qυầи иᏂỏ che đậy nơi hồng hào múp míp ấy.

Cởϊ qυầи nhỏ ra nhét vào trong miệng cô.

Sau đó phun một miếng nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa tiểu huyệt của Tiểu Nguyệt Tiên, di chuyển ngón tay ở bên trong nó.

Nhìn cô ta cắn chặt qυầи иᏂỏ, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt bất lực đáng thương nhìn hắn, cảm giác kɧoáı ©ảʍ trong lòng tăng lên.

Hắn tách hai chân cô ta ra, đưa cự long tím dữ kia vào trong động huyệt, cả người Tiểu Nguyệt Tiên run lên, môi đỏ cắn chặt lại.

Chu Tử Khâm làm mặt quỷ với Phó Hàn Sanh, tên họ Vương này đúng là kẻ chưa hiểu sự đời, ra tay nóng vội như vậy quả nhiên trên đầu chữ sắc có một con dao, chặt đường của biết bao người đàn ông.

Trên giường là một hình ảnh dâʍ đãиɠ, Phó Hàn Sanh không có hứng thú, nhìn mọi chuyện diễn ra rồi nhấc chân đi xuống lầu, bố trí người ở sáu hướng, sắc mặt Triệu Khương Dận trắng bệch, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại bóng đêm, sự việc cũng đã được quyết định.

Xung quanh mười dặm đô thị đều có người nước ngoài ở, ca hát nhảy múa hăng say, bây giờ đã là giờ Tý, phía chân trời là một mảnh đen kịt. Chốn Nam Kinh phồn hoa ồn ào, dòng người qua lại chen chúc, nơi Vĩnh An đã đóng cửa ngừng bán, bên ngoài treo biểu ngữ màu trắng, với lời chúc buôn bán thuận lợi.

Lục Võ thấy tam gia đi ra, lập tức tiến đến: “Tam gia, giờ chúng ta đi đâu?”

Đáng lẽ hôm nay sẽ về công quán nhưng hôm nay lão thái thái đã phái người đến nói rằng sẽ bàn bạc hôn sự cho tam gia nên phải về nhà cũ một chuyến.

Một mùi thơm mơ hồ truyền đến, Phó Hàn Sanh dừng bước, mặt mày trầm xuống, bông hoa tử đằng tung bay trong gió.

“Đã sang tháng tư rồi.” Thở dài một tiếng, câu nói phía sau Lục Võ không nghe thấy, lúc nghiêng tai để nghe rõ hơn thì Phó Hàn Sanh đã ngẩng đầu, đánh lên trán Lục Võ một cái, đi đến đường Nam Kinh, thân hình cô đơn nói: “Nói với lão thái thái chờ lần sau đi, hôm nay sẽ về công quán.”