Chương 13: Gặp bà nội

“Nhìn cái gì thế? Nhị ca đã mất từ sớm rồi, khi chỉ mới mười sáu tuổi.” Tứ tiểu thư nhai bánh quế, lúc nói chuyện mang theo mùi hương dịu ngọt tỏa ra.

Ăn xong lại lấy khăn tay màu hồng được làm từ tơ tằm có thêu hình hoa mẫu đơn lau miệng, tuy không được tính là mỹ nhân nhưng ngũ quan ngây thơ trong sáng, khuôn mặt khuôn miệng tròn đều, có hơi giống con búp bê được vẽ vào ngày tết nhìn đáng yêu vô cùng.

Mộ Diên nhẹ nhàng dời tầm mắt đúng lúc chạm vào một đôi mắt ôn hòa như nước, trầm đen như mực, là Phó tam thiếu gia mấy ngày trước đã đưa cô về còn cho cô kẹo bạc hà nữa.

Lỗ tai có thể nghe thấp thoáng được lời bàn luận của mấy người hầu, đại loại như tam thiếu gia thật đẹp trai, ôi, hắn đang nhìn qua đây, là đang nhìn tôi sao? Ôi, hắn nhìn ta thật này! Mộ Diên cô nương, cô nói có đúng không?

Mộ Diên yên lặng thu hồi ánh mắt, cầm một miếng bánh quế nhân hạch đào có rắc vừng lên, từ từ đưa vào trong miệng, thật ra cô biết người mà Phó tam thiếu gia nhìn là ai.

Nhưng có hơi ít, chỉ còn vài miếng bánh quế nhân hạch mè vừng và mấy nắm hạt dưa, trên sân khấu đoàn kịch cứ xoay vài ba vòng sau đó y y a a cái gì đó, Mộ Diên nghe không hiểu liền ngáp một cái.

“A Diên, Tuân ca gọi cô kìa.” Tứ tiểu thư thúc khuỷu tay cô nói, ra hiệu nhìn về đài phía trước.

Mộ Diên đỏ mặt, Phó Tuân mỉm cười vẫy tay với cô.

Đến đó mới biết được hóa là bảo Mộ Diên chọn vở kịch, nhưng cô không có tâm trạng xem mấy cái đó chỉ tùy ý chỉ vào vở Tây Sương Ký sau đó trên sân khấu đã thay đổi người diễn.

“Em đi gặp bà nội với anh đi.” Phó Tuân kéo ống tay áo của cô đi về phía trước, đầu ngón tay chạm vào ngón tay cái, sự ấm áp bỗng nhiên bao trùm làm cho trái tim của Mộ Diên đập nhanh.

Gió xuân không thổi đi được tình ý, lưu luyến ban đêm dâng trào.

Phó lão thái thái chỉ mới bảy mươi tuổi, sắc mặt rạng ngời, trên đầu đã điểm xuyến những sợi tóc bạc, nở nụ cười gần gũi đánh giá Mộ Diên từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại ở giày của cô.

Từ nhỏ Mộ Diên đã không bó chân*, mặc dù chân cô không lớn nhưng cũng không phải là loại chân ba tấc, thím là người phụ nữ cởi mở hồi bé đã ăn khổ vì bị bó chân nên thím vẫn luôn ủng hộ người phụ nữ không nên bó chân. Hơn nữa, Mộ Diên cũng không phải là người năng động nên đã từ bỏ.

*Tập tục bó chân của người Trung hoa cổ đại.

“Vẫn là cô nương miền Nam linh động hơn, không bó chân vẫn đẹp, bây giờ đã phát triển tư tưởng phương Tây, mọi người cũng thoáng hơn nhiều.”

Phó thái thái cười tươi, gương mặt phúc hậu cực kỳ thân thiết với Mộ Diên, cô mím môi khom lưng hành lễ: “Chào bà nội, tiểu nữ họ Mộ tự có một chữ Diên, là bạn học của Phó Tuân ạ.”

“Ha ha ha, tiểu cô nương đúng hiểu lễ nghĩa, ta rất thích, có điều con chưa xuất giá mà đã gọi là bà nội có phải là quá vội vàng rồi không?”

Phó thái thái vỗ tay Mộ Diên rồi cười, làm cho mọi người xung quanh cười như được mùa, bàn luận sôi nổi, cô nương sốt ruột xấu hổ muốn chết.

Mỗi người một câu trêu chọc Mộ Diên đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống đất, đúng là mất mặt mà.

“A Diên quá căng thẳng nên mới gọi sai, mong bà nội đừng trách tội.” Phó Tuân cong khóe miệng nhìn Mộ Diên đang đỏ mặt, cười tươi hơn. Sau đó vội vàng hành lễ tạ tội với bà nội.

Phó thái thái nhìn đứa cháu trai bình thường ngoan ngoãn đang bảo vệ cô bé đó, vẻ mặt càng thêm rạng rỡ chọc hai người: “Chưa phải là vợ mà đã che chở như thế, đợi một thời gian nữa Tuân nhì lớn hơn bà nội cũng không quản được nữa đâu.”

Mộ Diên sợ Phó Tuân vì mình mà bị ảnh hưởng nên vội vàng quỳ xuống: “Là Mộ Diên sai xin Phó lão phu nhân đừng trách Phó Tuân.”

Mọi người càng cười lớn hơn, màn này còn hay hơn cả vở kịch trên sân khấu nữa.

“Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa mà thôi, Tuân nhi mặc dù có tính cách dịu dàng lương thiện nhưng khi làm việc lại rất bướng bỉnh, nếu sau này nó có bắt nạt con thì cứ tới mách với bà.”

Nói xong liền cho Mộ Diên một phong bao lì xì, uống ngụm trà rồi vẫy tay cho hai người đi ra ngoài chơi.

Trên sân khấu đã đến vở kịch thứ ba, tiểu hoa đán quyến rũ đã được thay bằng một chú hề, làm cho ai nấy đều hahaha liên tục, sảnh đường náo nhiệt vô cùng.

Phó đại thiếu gia uống chén canh gà hầm nhân sâm, thấy nhà bếp làm món này rất khéo tay liền bảo người đưa qua cho Phó tam gia một chén, chỉ tiếc là muỗng còn chưa động thì canh đã nguội rồi.

“Ngày thường em thích nghe mấy bài này nhất mà, sao giờ lại không có hứng thú thế?” Phó đại thiếu gia khẩy khẩy chuỗi hạt châu Phật trên tay, hỏi hắn.

Phó Hàn Sanh đã uống xong một chén trà Bích Loan Xuân, bây giờ lại ăn một miếng tổ yến đã no bụng, nước dùng trong vắt, hắn cầm lấy cây quạt trúc bình tĩnh nói: “Có lẽ là tối nay có mấy món nhiều mỡ.”

“Cơ thể Tuân nhi không được tốt, đại phu nhân thương nó là điều hiển nhiên, vì thế sẽ dùng những món sơn hào hải vị để bồi dưỡng, em không ở đại viện nhiều nên không biết, nhìn cái bụng to này của anh đi, không phải là do ăn bổ quá hay sao?” Phó đại thiếu gia vỗ bụng, quả thực nhìn giống như người đã mang thai được chín tháng, có điều khác ở chỗ là anh ta không thể sinh con được mà thôi.

Phó Hàn Sanh liếc mắt nhìn qua, xương ngón tay để lên vành ghế làm bằng gỗ mun, thản nhiên nói: “Đại phu nhân khó sinh, lúc sinh Tuân nhi thì như đi qua quỷ môn quan một vòng, dưới gối chỉ có nó là con nối dõi, thương nó nhiều hơn cũng là điều bình thường.”

Phó đại thiếu gia hừ một tiếng không nói gì, Phó Hàn Sanh nghe xong khúc Tần Hoài thì đứng dậy, bảo Lục Võ không cần đi theo hắn, hắn muốn đi tản bộ tiêu thực.

Sân vườn của Phó gia không lớn, được cái khung cảnh mỹ lệ, trong vườn bốn mùa đều có loại hoa đặc trưng, đông tuyết gió lạnh thì có hoa mai, cuối thu thì có hoa đào, mùa hạ có cây ngô đồng lá vàng rơi nên thơ và mùa xuân thì có muôn hoa khoe sắc.

Đến phía sau hậu viện, thấy ngọn đèn dầu thắp sáng ở rừng trúc thơm dịu, có tiếng cười của tứ muội, điệu cười không giống cô nương chút nào.

Vẫn là âm thanh kia mềm mại hơn, như nước suối róc rách chảy vào tai người nghe.