Chương 1-2: Đều là lão vương bát ngàn năm rồi, nhìn thấy mèo con đáng yêu lại chống đỡ không nổi

Lão Ô là một con rùa màu mực xanh, trên mai rùa được khắc một chữ vô cùng cool ngầu: Tấn. Đây vừa chính là tên của ông, có thể nhìn ra bố mẹ kỳ vọng mong con trai mình thành rồng, hy vọng con trai sẽ chạy thật nhanh.

Nhưng hiển nhiên Ô Tấn đã phụ lại sự kỳ vọng của cha mẹ, bắt lấy chiếc gậy nặng nề bằng gỗ mun, từng bước từng bước một, chậm rì rì mà bước đi.

Tầng bốn dưới lòng đất là kiến trúc sâu nhất của toàn bộ bệnh viện Sơn Hải, sâu khoảng mấy chục mét dưới lòng đất, địa hình phức tạp, trong đó còn có nhiều rễ cây cổ thụ đâm ngang chằng chịt, làn gió lạnh thổi qua từ các khe hở ở khắp nơi.

Cũng không biết là viện trưởng bọn họ ở đâu tìm ra được nơi tránh nóng đông lạnh hè mát như thế này.

Lão Ô Quy xách chiếc đèn l*иg đi ở phía trước, bên trong đèn l*иg lờ mờ hiện ra bóng người nho nhỏ, đó chính là quỷ hỏa tinh ở bên trong đèn l*иg đang hát "nhi nhi nha nha".

Thẩm Thiên Phàm xách lấy cái giỏ trúc nhỏ, cùng ông ấy đi đến trước cánh cửa cuối cùng. Cánh cửa này không biết được làm từ chất liệu gì, một chút ánh sáng bên trong cũng không thể lọt ra ngoài khe cửa.

Đợi cửa vừa mở, Thẩm Thiên Phàm mới phát hiện ra bên trong là một khoảng tối đen mù mịt. Căn bản là do không có mở đèn.

Thẩm Thiên Phàm bước vào cửa, thuận tay bật đèn lên. Bóng đèn trên đầu bỗng nhiên sáng lên, như ánh đèn huỳnh quang trên sân khấu tập trung lại chiếu lên tường, để cậu vừa nhìn liền thấy những tấm cờ thi đua lòe loẹt sặc sỡ được treo trên tường.

"Diệu thủ hồi xuân, cứu mạng chó này"

"Một thai chín bảo, phúc trạch chuồng heo"

"..."

Viện trưởng bệnh viện Sơn Hải tên là Chúc Âm, là một con hắc xà nửa người nửa yêu. Nghe nói bố anh ấy là người, mẹ là xà yêu, sinh ra đứa trẻ nửa người nửa yêu, bất luận là loài người hay là yêu tộc đều không tình nguyện tiếp nhận anh ấy.

Bệnh viện này cũng giống như anh ấy nửa người nửa yêu, bốn tầng trên mặt đất là để chữa bệnh cho con người, còn bốn tầng dưới mặt đất lại là địa bàn của yêu quái, không làm phiền lẫn nhau.

Ngay cả y tá công tác ở phía trên cũng không hề biết phía dưới của bệnh viện Sơn Hải còn có huyền cơ. Cũng như bọn họ cũng không biết, yêu tộc sớm đã hòa nhập vào xã hội loài người, không nơi nào không có, chỉ là đại bộ phận loài người không có ý thức đến mà thôi.

Chúc Âm ngồi trên ghế xoay, nhắm mắt, không hề nhúc nhích giống như đã ngủ rồi.

Ngay khi Thẩm Thiên Phàm nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ lên bàn, người đối diện đột nhiên mở mắt.

Đồng tử màu mực đen, phối hợp với vẻ mặt có chút nghiêm nghị của anh, nhìn qua có chút dọa người.

"Anh." Thẩm Thiên Phàm ngoan ngoãn gọi anh ta một tiếng.

Nhưng anh cậu hôm nay có vẻ không được cao hứng cho lắm.

Chúc Âm ôm tay dựa vào ghế dựa, dùng đuôi rắn vén tấm voan mỏng trên giỏ ra, nhìn vào bên trong.

"Lớn lên quá giống cậu lúc nhỏ rồi." Chúc Âm càng không vui, híp mắt lại, "Nói thật với anh trai, thật sự không phải cậu lén lút sinh ra chứ?"

Thiếu niên đơn thuần Thẩm Thiên Phàm thề: "Em bị oan, em không phải loại người đó".

"...Khó nói lắm." Chúc Âm mặt không biểu tình phun ra lưỡi rắn, híp mắt lại, "Bảo bối, em hồi nhỏ sau lưng anh làm ra mấy trò đùa dai còn ít sao."

Bị một đôi mắt rắn hẹp dài xanh biếc như vậy nhìn chằm chằm,

May sao Thẩm Thiên Phàm hiểu tính khí của người anh em kết nghĩa này, ăn mềm không ăn cứng.

"Em vừa mở mắt thì đã thấy nó ngủ trên gối của em rồi, ai mà biết nó đến từ chỗ nào cơ chứ" Thẩm Thiên Phàm đáng thương hề hề nói.

Cho đến trước khi phát hiện ra chú mèo con thần bí này, Thẩm Thiên Phàm còn kiên định cho rằng hôm nay vẫn sẽ giống với các ngày nghỉ bình thường khác.

Mà cậu, một chú mèo lười, sẽ ngủ trên giường cả ngày, sống lãng phí thời gian, hưởng thụ niềm vui của việc không cần đi làm.

Nhưng mà lúc vẫn chưa đến 10 giờ, vậy mà Thẩm Thiên Phàm lần đầu tiên sớm như vậy đã tỉnh rồi. Trong lúc mơ hồ, cậu cảm thấy bên cạnh có đồ vật gì đó bằng lông mềm, nhẹ nhàng quét qua quét lại trên mặt cậu.

Giống như những chiếc lông mềm mại và mảnh mai, rõ ràng từng chiếc lông nhỏ một, bay vòng quanh mũi của cậu. Quét qua quét lại, ngẫu nhiên còn quét vào lông mi của cậu.

"Ách xì—!" Thực ra là ngứa muốn đòi mạng.

Thẩm Thiên Phàm không nhịn được mà hắt hơi một cái, liền quay người tỉnh dậy, thì bên tai nghe thấy tiếng ngay bên cạnh, không biết là ai cũng hắt hơi một cái.

Đó là chiếc hắt hơi nghe có vẻ nhỏ và còn non nớt.

Thẩm Thiên Phàm mạnh mẽ trừng to mắt, không biết từ lúc nào mà trên gối xuất hiện thêm một con mèo con đang ngủ ngon lành, sau mông có một chiếc đuôi trắng nhỏ nhắn, dựa theo tiết tấu hít thở mà ngo ngoe qua lại. Vừa nãy cậu còn cảm thấy hơi ngứa, hóa ra là do chiếc đuôi này quét vào mặt cậu.

"...?"

Đồ vật nhỏ này từ đâu đến? Làm sao mà trèo được lên gối của cậu, lại còn ngủ ngon như vậy.

Thẩm Thiên Phàm mặt đầy dấu hỏi chăm chú nhìn đồ vật nhỏ trắng mềm ở trên gối của mình.

Lúc nhỏ, mẹ nói Thẩm Thiên Phàm là chú mèo nhỏ có dáng ngủ xấu nhất. Nhưng mà dáng vẻ lúc ngủ của nhóc này cũng không có nề nếp hơn cậu, chính là nằm phơi bụng lên trên, chiếc bụng non mềm lộ ra không chút phòng bị nào.

Mèo con giống như không có xương thoải mái giãn bốn chân, chân sau thi thoảng duỗi ra, nhìn ra ngủ cực kì thoải mái.

Nhìn vị khách làm phiền giấc mộng đẹp này của mình, Thẩm Thiên Phàm chìa tay ra nhẹ nhàng sờ vào bụng nhỏ của nó. "Nhóc là mèo từ đâu đến?"

Mèo con rầm rì một tiếng, đem chân sau cuộn lại, mắt mở ra một khe nhỏ.

Hai mèo một to một nhỏ, mặt đối mặt.

Mèo con cao hứng mà kêu Thẩm Thiên Phàm một tiếng:

"Mi!" ("Mami!")

Thẩm Thiên Phàm nghe hiểu ngôn ngữ loài mèo của nó: "..."

Thẩm Thiên Phàm nói: "Chú không phải mẹ nhóc!"

Nhưng mèo con giống như không hiểu tiếng mèo, não dán luôn ở chân nhỏ đang giơ loạn của nó, giống như nòng nọc nhỏ thất lạc nhiều năm đã tìm thấy mẹ.

"..."

Thiếu niên đơn thuần Thẩm Thiên Phàm vừa tỉnh dậy liền không hiểu sao được thăng chức lên làm mẹ nam.

Cuộc sống luôn tràn ngập hài hước và kinh hỉ.

Lúc bắt đầu, Thẩm Thiên Phàm chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cho rằng mèo con nhà ai nghịch ngợm, men theo ống nước và cửa sổ trèo vào. Thế nhưng khi hỏi lão hòe tinh ngoài cửa sổ, lão hòe tinh lại cho biết ông ấy không thấy tối qua có gì bất thường cả.

Nhưng mà dù có là thụ tinh, cũng có lúc buồn ngủ.

"... Không sai thì là nhân lúc em đang ngủ thì trèo từ cửa sổ vào." Thẩm Thiên Phàm nói.

Đôi mắt hẹp dài của Chúc Âm liếc cậu một cái: "Trèo? Cậu ở tầng mấy? Cậu nhìn nó có giống kiểu có thể trèo được không?"

Mèo con ngủ trong giỏ bốn chân hướng lên trời, duỗi chân, giống như vừa mới được ăn cái gì, nấc cụt một cái.

Chúc Âm đánh giá qua lại giữa Thẩm Thiên Phàm và mèo con, khẳng định nói: "Lớn lên giống cậu như thế, có thể không phải là con cậu, sợ cũng không thoát nổi liên quan."

Lão Ô Quy nói chen vào: "Theo lão phu thấy, mèo toàn thiên hạ lớn lên không khác nhau mấy. Nhóc mèo này ngoài việc cũng là màu trắng, lão phu một chút cũng không nhìn ra có chỗ nào giống cả… chưa chắc là con trai của Thiên Phàm đâu?"

Chúc Âm hai tay tán thành nói: "Đúng, cũng có thể là bố cậu ta."

Cách một tầng vải voan mỏng, nhóc con trong giỏ hùa theo một tiếng "meow", bày tỏ cực kỳ tán thành.

Thẩm Thiên Phàm: "..."

Trầm mặc một lúc, Thẩm Thiên Phàm nói: "Anh nói đúng rồi, nó có thể thật sự là tổ tông của em."

Chúc Âm: "...?"

Thẩm Thiên Phàm chìa tay ra xốc nửa tấm voan mỏng đang che trên chiếc giỏ lên: "Em cùng lắm cũng chỉ là một mèo yêu nhỏ bình thường mà thôi, tư chất ngu dốt, tu luyện một trăm năm mới miễn cưỡng tu thành hình người… Nhưng mà, các người nhìn nó đi."

Lớp voan mỏng được vén lên, một con mèo nhỏ mới sinh nằm trên đệm lông êm ái mềm mại màu vàng nhạt.

Mèo con chỉ to bằng củ khoai tây, hai mắt nhắm chặt, toát ra trạnh thái non nớt, mũi và miệng có màu hồng phấn, non mềm, toàn thân là lớp lông trắng như tuyết không có màu sắc khác, dường như phát ra ánh sáng màu vàng dịu nhẹ ở dưới ánh đèn huỳnh quang.

Chúc Âm nhịn không được mà tán dương: "Xinh đẹp y hệt cậu lúc nhỏ."

Thẩm Thiên Phàm không tiếp lời, dùng hai tay cẩn thận nâng mèo con lên.

Lắc nhẹ một cái, mông mèo con rơi xuống một chiếc đuôi màu trắng.

Lắc nhẹ thêm một cái, lại có một chiếc đuôi lộ ra.

Lại lắc nhẹ một cái, lại có thêm một chiếc đuôi.

...

Một hai ba… bảy tám chín!

Nhóc mèo này vậy mà có đủ chín cái đuôi!

Sắc mặt Lão Ô Quy thay đổi trong nháy mắt, dùng gậy chống bằng gỗ mun gõ xuống mặt đất, dường như lúng túng không phải làm thế nào: "Đây đây đây! Đây—"

Nhìn ông ấy không nói nên lời, Chúc Âm ngược lại vui vẻ: "Tôi nói Lão Ô này, ông đều là lão vương bát ngàn năm rồi, nhìn thấy mèo con đáng yêu quả nhiên vẫn là chống đỡ không nổi."

Lão Ô Quy không chú ý đến động tác nhỏ của anh ấy, nói lắp: "Không, không phải, chín, mèo chín đuôi!"

"Chín đuôi, đây chắc chắn là một manh mối." Chúc Âm dùng đuôi rút ra chiếc bút và giấy từ trên bàn làm việc, nói với Thẩm Thiên Phàm, "Bố mẹ của nhóc này có khả năng là mèo chín đuôi màu trắng."

Sắc mặt Thẩm Thiên Phàm không được thoải mái cho lắm, thanh âm có chút vô lực. "Anh, anh trước đây từng gặp qua mèo có chín đuôi chưa?"

Chúc Âm nghĩ rồi nói: "Không biết, có thể có… có thể không có."

Lão Ô bị sự ngu dốt của Chúc Âm dọa ngốc rồi: "Cậu có thường thức không đấy? Cậu thật sự cho rằng mèo có chín đuôi có đầy rẫy ở trên đường à!"

"Tôi làm sao mà biết, tôi chỉ có thể tính là bán yêu thôi." Chúc Âm buông lỏng nói, "Hôm nay coi như tăng thêm kiến thức."

Lão Ô lắc đầu: "Lão phu chỉ có một đuôi, Thiêm Phàm chỉ có một đuôi, cậu cũng chỉ có một đuôi, mười tám đời tổ tông nhà cậu khẳng định cũng chỉ có một đuôi. Ông nội của ông nội tôi tu luyện một ngàn năm mới tu luyện ra chiếc đuôi thứ hai, nguyên chuyện này thôi cũng đủ để những đứa con cháu chúng tôi chém gió cả một đời rồi!"

Chúc Âm tự xem đuôi của chính mình: "..."

Lão Ô Quy chìa tay ra đếm: "Yêu quái có hai đuôi đều có thể đếm trên đầu ngón tay, có thể tu luyện ra chín đuôi như vậy, cậu biết đó đều là thần thánh phương nào sao?"

Chúc Âm cuối cùng nhận ra tình hình nghiêm trọng, biểu tình nghiêm túc: "Có ý gì?"

Gương mặt già nua của Lão Ô Quy hiện ra một tia sợ hãi, mạnh mẽ hít lấy một ngụm khí lạnh: "Ít nhất là Đại yêu Thượng cổ của vạn năm trước."

"—Thậm chí có thể đã trở thành Yêu thần rồi!"