Chương 6.2

“Phiền chết đi được.” Tạ Thất hút mạnh một ngụm trà hoa quả: “Mai mẹ tớ về rồi, tớ cảm giác ngày mai không thể nhìn thấy mặt trời nữa rồi, đừng nhớ tớ quá nhé, hic hic."

Lâm Nam cầm lấy điện thoại của Tạ Thất: "Cậu cũng không thấy được mặt trăng tối mai đâu."

"Cậu bị...quỷ ám à?" Diệp Vãn Lê hỏi Lâm Nam.

Giọng điệu Lâm Nam vẫn như thường: "Không có."

"Ngày thường cậu không..."

– Ngày thường cậu không như thế này mà.

Diệp Vãn Lê định nói vậy nhưng đã bị Tạ Thất cắt ngang.

Tạ Thất nói với Lâm Nam: "Này, giọng Lâm Nam hay quá, sao lại nói chuyện lạnh lùng thế?"

Lâm Nam không thích bị cắt lời, cô lờ Tạ Thất đi và tiếp tục hỏi Diệp Vãn Lê: "Thường ngày tớ thế nào?"

"A? Ừm." Diệp Vãn Lê nói: "Tớ nói ngày thường cậu không có như vậy."

Lâm Nam: "Đúng không?"

"Quen miệng rồi." Lâm Nam trả lời câu hỏi của Tạ Thất.

Tạ Thất mất một lúc mới hiểu Lâm Nam đang nói chuyện với mình: "À à."

Diệp Vãn Lê lấy một miếng bánh quy trên bàn ăn, ăn được một lúc, cô chợt nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, mọi người xem áo phông mới của tớ này."

Diệp Vãn Lê đứng dậy, cởϊ áσ khoác jean ra, bên trong là áo phông in hình mũi và tai heo: "Xem áo phông hình heo nhỏ màu hồng của tớ này."

Nam Chi đưa tay chống cằm: "Quần áo của cậu đẹp thật đấy."

Nghe cô ấy nói vậy, Diệp Vãn Lê lập tức kiêu ngạo: "Khiêm tốn rồi."

Hôm nay Diệp Vãn Lê mặc áo khoác jean cổ điển, bên trong là áo phông hồng in hình heo, quần jean trắng, giày thể thao trắng.

Cổ tay còn đeo một chuỗi hạt hạt bồ đề màu xanh.

"Cho tớ mượn vòng tay của cậu đeo thử được không?" Lâm Nam nói với Diệp Vãn Lê.

Diệp Vãn Lê đưa vòng tay cho Lâm Nam, rồi nhìn cô chằm chằm một lúc.

"Sao thế?" Lâm Nam cảm thấy khá khó chịu với ánh mắt đó.

Diệp Vãn Lê suy nghĩ một lúc rồi nói: "À, nói thế nào nhỉ, kể từ khi quen biết đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mượn đồ của tớ."

Lâm Nam xoay vòng tay trên tay: "Đây không phải lần cuối đâu."

***

Kỳ Lẫm đặt chiếc bánh kem xuống trước mặt Diệp Vãn Lê: "Tớ xếp hàng cả tiếng đồng hồ mới mua được cái này đấy."

Dư Bạch đi ra từ phía sau Kỳ Lẫm: "*****, cậu tự xếp hàng không đủ còn kéo luôn cả tớ nữa, cảm ơn cậu nhiều đấy."

Kỳ Lẫm cười cười: "Không có gì."

"Cút đi!"

Diệp Vãn Lê mở bao bì bánh ra, không phải vị cam yêu thích của cô.

Diệp Vãn Lê nhìn Kỳ Lẫm hỏi: "Tại sao không phải vị cam?"

Kỳ Lẫm kéo ghế ngồi xuống: "Hết rồi, chỉ còn vị dưa lưới và việt quất thôi, cậu lại không thích vị dưa lưới mà."

Diệp Vãn Lê im lặng nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Lẫm, không nói gì.

"A a a a a a!" Kỳ Lẫm đưa hai tay chống lên má: "Mai tớ sẽ mua lại cho cậu cái giống y chang được chưa?"

Diệp Vãn Lê: "Ừm."

Nam Chi kéo chiếc bánh trước mặt Diệp Vãn Lê sang phía mình: "Giờ cậu không thích thì tớ ăn vậy, tớ biết chắc cậu sẽ không phiền đâu, hihi."

"Được rồi, dù sao tớ cũng xinh đẹp và tốt bụng mà."

***

Sau khi ăn bánh xong, Nam Chi dựa lưng vào ghế rồi hỏi: "Tiếp theo chúng ta đi đâu chơi?"

"Đi công viên." Lâm Nam nói.

"Đi công viên làm gì, chán lắm." Nam Chi phản đối.

Lâm Nam trả lại vòng tay cho Diệp Vãn Lê: "Gần đây mở một nhà ma mới."

Diệp Vãn Lê kêu lên một tiếng: "Tớ muốn đi."

"Nhắc tới nhà ma làm tớ nhớ chuyện của Diệp Vãn Lê hồi nhỏ." Dư Bạch kể: "Lúc Diệp Vãn Lê học lớp 4, chúng tớ cùng đi nhà ma, chiều cao phải trên 1m4 mới vào được, lúc đó Diệp Vãn Lê cao 1m42."

"Ban đầu cậu ấy vốn có thể đi vào, nhưng ở cửa nhà ma có 2 cái hộp sọ, thấy vậy Diệp Vãn Lê sợ quá lùi lại, nhưng mà vẫn muốn vào."

"Sau đó, lúc đo chiều cao, người đó thấy Diệp Vãn Lê sợ cả hộp sọ nên cố ý đo thấp xuống, khiến chiều cao 1m42 của cô ấy bị đo còn 1m39 thôi."

Diệp Vãn Lê không muốn nghe chuyện xấu hổ thời thơ ấu: "Người đó chắc chắn là ghen tị với tớ!!!"

"Ừ, ghen tị với chiều cao 1m4 của cậu." Lâm Nam đùa.

Diệp Vãn Lê im lặng 2 giây: "Tớ vẫn thích lúc mới quen cậu hơn."