Chương 7

Cô nghẹn đến mức không có chỗ phát tiết, đành phải thỏa hiệp gật đầu.

Anh ôm cô và hôn cô.

Hai người lập tức lăn lên sofa.

Hạ Ức tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng mà điên cuồng, anh ôm lấy cô, vội vàng cởϊ qυầи lót của cô ra, cô còn chưa chuẩn bị tốt, anh liền đi vào.

Quan hệ tìиɧ ɖu͙© như vậy làm cho cô rất dày vò, giống như một giao dịch rất đau đớn, bất bình đẳng.

...

Hạ Ức tỉnh lại, đầu đầu anh muốn nứt ra.

Những điều trong giấc mơ dường như đã xem một bộ phim.

Anh cùng nữ nhân kia kịch liệt dây dưa, lại giống như quả thật phát sinh trên người anh.

Anh không rõ trong mộng vì sao mình lại điên cuồng như vậy, quả thực không giống mình.

Trong giấc mơ của mình, anh đã xem những điều này với tư cách là một người thứ ba.

Nhưng anh hoàn toàn không rõ đoạn ký ức này như thế nào lại xuất hiện, lại phát sinh khi nào?

Anh hoàn toàn không có ấn tượng.

Chẳng lẽ là vì không uống thuốc? Anh còn muốn tiếp tục nhớ lại, lại đau đầu muốn nứt ra, muốn nôn mửa, anh đau đến cơ hồ sắp chết, mới đứng dậy, dùng thuốc.

Mười phút sau, cơn đau đầu dần dần giảm bớt.

Trên đầu anh tất cả mồ hôi lạnh, nghĩ thầm quả nhiên không thể ngừng thuốc.

Đại khái là trí nhớ vô cùng không tốt đẹp, thân thể mới khởi động cơ chế bảo hộ, để quên đi đoạn ký ức này.

Chỉ là Hạ Ức vẫn theo bản năng sẽ rất tò mò.

Hạ Ức chán chường tựa vào bên giường, lẳng lặng thở dốc, anh bò dậy đi toilet rửa mặt thanh tỉnh.

Anh quên cái quái gì vậy?

Trong cuộc sống của mình, anh đã quên bao nhiêu người và những điều?

Sau khi cơn đau đầu tiêu tan, anh đột nhiên cảm thấy một cơn đau ở vai phải.

Anh cởϊ áσ khoác của mình và để trần cơ thể của mình, trên vai phải của anh có một dấu răng rất sâu.

Dấu răng này đã được chữa lành trong một thời gian dài, nhưng đôi khi đau đớn do ảo giác xảy ra.

Anh không thể nhớ tại sao mình lại có nó.

Xem ra Nam Thành không phải là một nơi tốt.

*

Người cũng có một đêm ngủ không yên, là Hàng Vãn Tản.

Trong mơ, cô cảm nhận được những ngày không có tôn nghiêm trước kia, thân thể vậy mà kháng cự đến sắp nôn mửa.

Chỉ là mơ thấy thôi cũng không chịu được.

Cô bịt miệng, chạy như điên đến nhà vệ sinh, nôn thẳng vào nhà vệ sinh.

Hàng Vãn Tản nhìn mình trong gương với vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt thật sự là, rất khó coi.

Cô chỉ cần nghĩ đến Hạ Ức ở trong vòng một cây số.

Mặc dù anh không nhận ra mình, nhưng cảm giác chán ghét của cô vẫn đạt đến đỉnh điểm, đã không thể bỏ qua.