Chương 14: Cẩm Tú – Thủy Tiên (3)

Trong đầu Nghĩa đang hoạch định kế hoạch, hay đúng hơn là lên phương án dọn cái vườn, từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong, nghe thấy bà chủ nhà hỏi, cậu trả lời thành thật ngay:

– Dạ, cháu tên là Nghĩa cô ạ.

Rồi cũng buột miệng theo phép lịch sự thôi chứ thực ra nhu cầu thì không có: “Cô tên là gì ạ?”.

Chần chừ một lúc, người phụ nữ mới nói, nhưng nói rất khẽ như chỉ sợ người khác nghe tiếng:

– “Cháu gọi là cô Tú đi. Cô tên là …………….. Cẩm Tú”, nói xong cô Tú mở cánh cửa nhà thật nhanh rồi biến mất vào trong, cánh cửa đóng lại ngay lập tức.

———

Trời cũng xế trưa, nắng lên gay gắt nhưng Nghĩa vẫn miệt mài dọn cỏ không dám dừng lại nghỉ, chỉ sợ đến chiều không xong. Làm suốt từ sáng đến giờ mà mới được non nửa. Cũng may ở vườn toàn loại cỏ hoang, rễ nông nên dọn cũng không mất sức nhiều lắm. Nghĩa làm cẩn thận khi tróc cả rễ cỏ để không cho nó có cơ hội mọc lại. Từng đống cỏ được Nghĩa đánh thành lùm, dự định đến cuối cùng thì bốc chuyển ra ngoài. Bỗng Nghĩa nghe từ phía sân có tiếng nói lanh lảnh vọng vào:

– Ê ………………… cậu là ai mà ở trong nhà tôi?

Nghĩa giật thót mình dựng cái cuốc rồi quay người lại, ánh nắng chiếu vào đúng vị trí người vừa phát tiếng nói làm Nghĩa nhìn không rõ lắm, chỉ thấy đó là một người con gái còn khá trẻ, chắc chỉ ngang ngang tuổi mình mà thôi, tóc cắt ngắn, mà hình như là cắt tóc kiểu con trai thì phải, còn khuôn mặt như thế nào thì cậu nhìn không rõ. Lấy tay đặt lên lông mày để che nắng nhìn cho rõ, Nghĩa nói:

– Tôi …………….. tôi …………….. được bà chủ thuê dọn cái vườn này.

Rồi tiếng nói lanh lảnh ấy lại cao giọng nói thêm, kinh khỉnh kiểu coi thường ra lệnh:

– Cậu đi lại đây!

Nghĩa đặt cái cuốc ở đấy rồi len qua đống cỏ đã được dọn, cậu dọn từ ngoài vào trong. Trên người Nghĩa mồ hôi đầm đìa, cái áo bộ đội và cái quần bằng vải thô dầy như thế mà ướt sũng bám vào da thịt cậu, lấy tay gạt mồ hôi trên mắt, lúc này cậu mới nhìn rõ người con gái đang nói. Cậu thoáng giật mình vì cô gái này phải nói là cực kỳ xinh đẹp, chỉ mỗi tội trông cô ta quá lạ lẫm, ai đời con gái gì mà cắt tóc như con trai, mái lệch hớt phần chân tóc, mai và gáy cũng cạo như đúng rồi. Nước da cô gái trắng ngần, mũi cao cằm nhọn, đôi môi chúm chím, đôi mắt lấp lánh bồ câu, hai cái má bũm bĩm nhìn như của trẻ con chỉ muốn bẹo cho một phát.

Cô ta mặc một bộ đồ đồng phục học sinh, nhìn trên ngực áo sơ mi trắng chỗ vυ" trái lồi ra có huy hiệu ghi tên: “Trường THPT Trưng Vương”, còn bên dưới là một chiếc váy quây dài gần đến đầu gối, đôi tất cao đến quá bụng chân, bên dưới là chiếc giầy vải.

Có thể nói như thế này, ngay trên thân người cô ta là một nét tương phản, trừ cái mái tóc ra là

.

nữ tính ơi là nữ tính. Còn cái mái tóc ngôi lệch cạo gáy kia thì đích thì làm nam ơi là giới rồi. Riêng cái giọng nói khinh khỉnh coi thường người khác thì thuộc phạm trù nhận thức, thuộc về tính cách rồi.

Nghe cái giọng điệu vậy, Nghĩa đã không có cảm tình với cô nàng này rồi, nhưng mà thôi cũng kệ, mình phận làm thuê hơi đâu mà đôi co với cô ta, làm xong, lấy tiền rồi về là được rồi:

– Cô chắc là con gái bà chủ phải không? Bà chủ sáng nay thuê tôi dọn cái vườn này, bà đi làm rồi chiều mới về.

Cô gái nữ sinh nhìn Nghĩa một lượt từ đầu tới cuối rồi thè lưỡi ra đánh thượt một cái tỏ vẻ khinh bỉ:

– Có thật không? Hay là đến đây ăn trộm ăn cắp. Thời buổi này không biết đâu mà lần được.

Nghĩa cau mày và nhướn mắt lên nhìn thẳng vào người vừa nói vì bị xúc phạm danh dự nhưng cũng thật nhanh nghĩ lại rằng không nên đôi co với cô ta, chỉ thiệt vào thân mình, cậu trùng giọng xuống:

– Tôi không phải là người như thế, mong cô đừng nói như vậy. Tôi ở quê ra nhưng cũng có lòng tự trọng. Cô nhìn xem vườn tôi đang dọn được một nửa rồi, có ai vào đây ăn trộm rồi dọn vườn không cô?

Cô gái nhỏ xinh bĩu môi:

– Nhà quê còn đòi lý sự. Làm tiếp đi.

Nghĩa cũng không thèm tranh cãi thêm nữa, vừa nghe xong là cậu quay ngoắt người lại đi về phía vườn tiếp tục công việc của mình. Cậu thầm nghĩ trong lòng: “Người thành phố họ khinh người nhà quê mình như vậy sao? Nhưng vừa nãy bà chủ, mẹ cái cô gái này đâu có thái độ như vậy nhỉ, đúng rồi, ở đâu cũng có người này người nọ thôi”.

Đấy! ấn tượng đầu tiên của Nghĩa về cô gái có tên Thủy Tiên, con bà Cẩm Tú là như vậy đấy. Tất nhiên là không tốt đẹp gì rồi.

————

Đã sát giờ ngựa, tức là khoảng 12 giờ trưa đó, trời nắng chang chang gay gắt, mặc dù thời tiết bây giờ không phải chính hè mà đã mấp máy sang thu rồi nhưng giữa nắng không một bóng mát như vậy cũng làm cho Nghĩa cảm thấy thấm mệt, bụng cũng lâm thâm đói. Cũng định nghỉ trưa ăn gói xôi mua từ sáng để dành đến trưa rồi nghỉ một lát sẽ làm tiếp một mạch đến chiều. Ngó đầu lên nhìn trời, Nghĩa thở phì phì, miệng khô khốc há ra đớp đớp như muốn tìm những giọt nước mưa giữa trời nắng này.

Ở trên tầng 3 của ngôi biệt thự cổ, Thủy Tiên mơ màng mở cửa sổ ngó xuống. Vừa nãy đi học về, cô mở cửa rồi lạ lẫm nhìn vào một thanh niên đang làm gì đó ở trong vườn nhà mình. Cuộc sống đối với cô là chuỗi ngày dài chán ngắt, cô đơn và lẻ loi.

Nhà chỉ có hai mẹ con, bố cô chưa chết nhưng bao nhiêu năm nay ông không về nhà. Mỗi lần Thủy Tiên nhắc đến bố là đều bị mắng như tát nước vào mặt, cách đâu lâu lắm rồi, mẹ có nhắc một lần là bố đi nhập hàng bên Trung Quốc rồi ở bên đó lấy vợ sinh con luôn không về nhà từ bấy đến nay. Có lẽ bố là một nỗi đau không thể phai mờ trong trái tim mẹ.

“Nhưng mẹ giận bố thì giận cớ sao giận lây sang cả mình, theo lý, mẹ và con gái thì phải gần gũi nhau giống như vài đứa bạn ít ỏi của mình mới phải chứ. Đằng này mình và mẹ hầu như không nói chuyện bao giờ, có nói chuyện thì câu trước câu sau là mắng là chửi. Mà mình có làm gì đâu cơ chứ. Ừ thì mình học thuộc loại dốt nhất lớp đi chăng nữa, nhưng mà việc học có quan trọng gì đâu, học có cao đến mấy cũng là chỉ để kiếm tiền nuôi thân. Mà nhà mình thì có thiếu gì tiền đâu, không kể ngôi biệt thự trong khu phố cổ này giá trị to lớn không đếm xuể, thì cái sạp quần áo ở chợ Đồng Xuân của mẹ mỗi ngày cũng làm cho thu nhập vài triệu đút túi, cả đời ăn tiêu thả phanh cũng chẳng bao giờ lo hết tiền. Vậy học để làm gì. Mình chỉ cần ráng học cho nốt cái năm cuối cấp này rồi tính chuyện làm ăn thôi. Gái phố cổ hàng bao nhiêu đời nay chẳng phải biết buôn bán từ lúc biết đi biết nói hay sao.





Ừ thì mình có nghịch ngợm tí xíu, thỉnh thoảng đua đòi theo đám thằng Bắc bên phố Hàng Cân đi bar, đi nhảy qua đêm đến tờ mờ sáng làm vài vòng đánh lửa quanh hồ Gươm rồi mới về nhà lấy cặp đi học. Rồi thì thỉnh thoảng mình có bỏ học dăm bữa đi bụi tận ngoài tỉnh cho thay đổi không khí thôi. Nhưng đó chỉ là nghịch ngợm chút xíu của tuổi trẻ, vài năm nữa khi lớn hẳn, vυ" to hẳn, lông l*и mỏng hết thì mình tu cũng có chết ai. Vậy sao mẹ cứ gặp là mắng, gặp là mắng. Mẹ không biết rằng, mình chơi với bọn nó chỉ là để tìm vui thôi, chứ mình không xa đà giống chúng nó. Mình đâu có hút hít chích giống chúng nó đâu, rồi chúng nói còn ………… ȶᏂασ nhau như gà suốt ngày ……….. mà mình thì vẫn …….. còn trinh. Cũng chả biết giữ trinh được đến bao giờ, mà giữ để làm gì nhỉ, trinh thì trước sau gì chả mất, không mất cho thằng này thì mất cho thằng khác. Bọn bạn chơi cứ gạ ȶᏂασ mình suốt mà mình thì cứ khất lần, hẹn bọn nó hết lần này đến lần khác. Thôi thì để nghĩ thêm tẹo đã rồi có cho chúng nó phập thì cho. Mất trinh rồi dễ sống hơn.





Nhưng mà, ȶᏂασ mẹ cái cuộc đời này. Sao mình cô đơn thế. Nhiều lúc mình chẳng biết mình sống để làm gì nữa, sống trên đời này có ích gì. Cái nhà này rộng thì rộng thật, một mình mình trên cái tầng 3 rộng thênh thang, trong nhà cũng chẳng thiếu một thứ gì, nhưng mình có cảm giác giống như một ngôi nhà ma, lạnh lẽo, âm u. Nhiều khi mình nghĩ có khi sống trong một túp lều mà cả nhà quây quần đầm ấm bên nhau có khi còn thích hơn là ở đây. Đi chơi mãi cũng chán, mà về nhà thì cái ȶᏂασ mẹ nó, càng chán hơn. Chẳng có ai để nói chuyện cả, có mỗi mẹ nhưng có nói được câu nào đâu, bà ấy chỉ biết có tiền, cứ nghĩ là cho mình tiền học, tiền ăn, tiền chơi là coi như xong nhiệm vụ. Còn nhớ cái lần mình bị hành kinh cách đây 3 năm, cái ȶᏂασ mẹ nó chứ, tự nhiên thấy l*и mình chẩy máu sợ không tả nổi, tưởng bị làm sao, đéo biết hỏi ai. Nghĩ mà nhục thật.





Còn đám bạn, nghi đi thì chơi với chúng nó kể cũng vui, nhưng ngẫm lại thì cái ȶᏂασ mẹ nhà chúng nó. Bọn con gái thì muốn chơi với mình cho có bầy, để còn góp tiền chơi được nhiều lần hơn. Bọn con trai thì mắt trước mắt sau chục thằng như một chỉ muốn lột truồng mình ra mà ȶᏂασ. Đấy, hôm nọ thằng Bắc còn nói thẳng luôn là muốn ȶᏂασ mình, cái ȶᏂασ mẹ cái thằng đấy, bọn con gái trong nhóm có đứa nào mà nó chưa sực đâu, thiếu thốn đéo gì mà còn đòi ăn cả mình. Mà mình thì nhiều lúc cũng thèm thèm cho biết cái mùi tìиɧ ɖu͙© nó thế nào, nhưng sao mình vẫn lăn tăn chuyện đấy thế nhỉ. Thôi kệ mẹ nó đi. Đời mà, biết đâu mà lần.





Biết đâu mình sẽ chết. Nhiều lúc cũng muốn nhảy con mẹ nó từ đây xuống vườn cho chết mẹ cái cuộc đời này đi, sống như thế này thì sống làm gì.”