Chương 15: Cẩm Tú – Thủy Tiên (4)

Thủy Tiên vừa lên trên phòng là nhìn xuống dưới vườn qua ô cửa sổ xuống nơi Nghĩa đang cặm cụi làm việc vừa nghĩ ngợi lung tung như vậy. Người thanh niên trạc tuổi mình vừa rồi quê mùa một cục nhưng nét mặt và ánh mắt anh ta lại cương nghị chính trực, đối đáp gọn gàng khúc triết không giống như những kẻ thất học khác. Rồi thì mới có trạc tuổi mình, tuổi ăn, tuổi lớn, tuổi học thôi mà đã phải bỏ quê ra đây kiếm miếng cơm, chính suy nghĩ đó đã thu hút Thủy Tiên. Thấy Nghĩa mồ hôi đầm đìa ướt sũng cả cái áo, lại đang ngửa mặt lên trời thở dốc, cô đoán là cậu ta đang rất mệt và khát rồi. Tự trong lòng mình cũng mơn mớn khởi phát lên một chút lòng thương, cô quay trở mặt vào trong nhìn khắp căn phòng một lượt.

Căn phòng ngủ của Thủy Tiên rộng theeng thang, mái tóc của Thủy Tiên và cách bài trí cùng với gam mầu trong căn phòng là hai trường phái hoàn toàn đối nghịch nhau. Nếu chỉ nhìn riêng mái tóc lệch cạo gáy cạo mai thì không ai nghĩ Thủy Tiên là con gái, nhưng căn phòng lại đặc sệt thiếu nữ. Nó được phối hai tông mầu chủ đạo là trắng và phớt hồng, mầu của loài hoa thủy dưới sân nhà. Bốn bức tường mầu trắng tinh khiết được điểm mầu hồng nhạt bởi lớp sơn của cánh cửa phòng và trên cách cánh tủ quần áo bốn buồng. Chiếc giường 1,8m rộng thênh thang có bộ ga gối chăn được xếp gọn gàng tỉ mỉ mầu hồng, còn thành giường có hoa văn cầu kỳ kiểu Pháp cổ lại được sơn mầu trắng. Chiếc bàn học mầu hồng ở phía cuối phòng, trên đó bầy một vài quyển sách và rất ngăn nắp chứng tỏ chủ nhân của nó ít khi ngồi vào đây. Tất cả hai loại mầu được phối với nhau rất hài hòa, không mầu nào lấn át mầu nào. Trong phòng, một mùi hương thơm dịu nhẹ từ thứ nước hoa nhập ngoại thoang thoảng. Đây chẳng phải là mẫu phòng ngủ điển hình cho các tiểu thư đài các cao sang đó sao.

Vẫn mặc trên người bộ quần áo đồng phục học sinh, Thủy Tiên vươn vai một cái rồi từ từ đưa tay lên lằn khuy áo tháo từng nút một. Chiếc áo có vẻ chật so với thân hình đang tuổi lớn của cô hay sao ấy mà hàng cúc căng ra như muốn đứt. Khi chiếc khuy cuối cùng được tháo ra, Thủy Tiên thở hắt ra một cái như thoải mái lắm, Thủy Tiên tự ngắm nhìn bản thân mình trong chiếc gương dài gắn vào một cánh cửa tủ quần áo.

Rồi cô thò tay ra đằng sau tháo móc chiếc áσ ɭóŧ mầu hồng, thêm một hơi thở hắt ra nữa, có lẽ bầu vυ" mới lớn được giải phóng làm cho nhịp thở của cô được dễ dàng hơn. Rồi đến chiếc váy rơi tự do xuống dưới góc chân sau khi Thủy Tiên khéo chiếc khóa ở bên sườn, chiếc qυầи ɭóŧ mầu hồng nhỏ nhỏ xinh xinh hiện ra. Chưa dừng ở đó, Thủy Tiên lại tiếp tục chọc hai ngón tay cái vào hai bên hông chỗ cạp quần rồi từ từ kéo nó xuống đến tận gót chân.

Thủy Tiên đứng thẳng người dậy, cô nhìn bản thân mình một lượt từ trên xuống dưới. Trước tiên là mái tóc, cô lắc đầu vì cô chẳng ưa mái tóc đàn ông của mình, thậm chí là ghét nó nữa là đằng khác, nhưng cũng không hiểu sao nhất định cô phải cắt kiểu tóc này mặc dù bị mắng cho liên tục, chỉ có cô mới hiểu, cô muốn để kiểu tóc này để che đi con người thực sự của mình. Chơi với đám bạn cô hồn đua đòi nghịch ngợm của mình, cô không thể không tạo cho mình một bức mành che dấu, và cũng là để mình giống bọn chúng đôi chút.

Rồi Thủy Tiên kéo mắt đưa xuống nhìn bầu vυ" của mình, nói nhỏ nó không nhỏ, nhưng nói to cũng không phải to, dù sao Thủy Tiên mới có 17 tuổi đầu, chưa phải là hoàn toàn phát triển hết, hai bầu vυ" cứng cáp vểnh lên trên một chút, to chỉ cỡ độ quả táo tầu, quả lê mà thôi. Hai núʍ ѵú mới nhú ra một chút bằng đầu đũa mầu hồng tươi thắm, nước da hai bầu vυ" cũng giống với nước da trên thân thể cô, nó trắng tinh như mầu trắng của sứ, căng và mịn màng.

Tiếp xuống là cái bụng với vòng eo thắt lại, điểm nhấn trên cái bụng là lỗ rốn hơi hõm vào ở chính giữa bụng, nhìn xa thì không nhìn thấy lỗ, chỉ nhìn thấy một khoảng hõm lại mà thôi.

Lia mắt xuống bên dưới là cái mu l*и, nó vun cao lên vời vời, đám lông l*и đen nháy xoăn tít mườn mượt mọc lưa thưa trên mu. Thủy Tiên vẫn chưa cho rằng lông l*и mình đã mọc hết, chẳng biết tại sao, cô lại muốn mình có nhiều lông l*и, càng nhiều, càng rậm, càng dài, càng đen thì càng tốt.

Thế rồi, Thủy Tiên lại xoay người lại rồi nhìn vào trong gương, đôi mông đít căng đét, trắng phau đến nỗi còn nhìn rõ chằng chịt các mạch máu đỏ li ti khắp mặt mông. Hơi cúi người xuống rồi ốp hai bàn tay vào mông banh ra một chút, lỗ hậu môn đỏ hồng lấp ló giữa hai khe mông. Thủy Tiên hơi nhíu nhíu cơ một chút làm cái c̠úc̠ Ꮒσα ấy co thắt vào rồi lại nở ra nhìn rất đẹp mắt.

Ngắm chán đít mình rồi thì Thủy Tiên lại quay người lại, co khum khum hai cái đầu gối xuống một chút rồi hơi ưỡn người ra sau, cái bướm nhỏ xinh xinh không một sợi lông nào hiện ra. Hai mép l*и lớn mầu hơi hơi đỏ đỏ úp trọn vào nhau bao bọc lấy cái l*и trinh nguyên. Thủy Tiên dùng hai tay hai bên đặt lên hai lá l*и lớn rồi từ banh ra, cô nhìn vào trong gương để thấy kĩ cái l*и của mình, phía trên cao là đầu l*и mới nhú ra có một tẹo nhọn hoắt mầu đỏ tươi, rồi đến cái môi bé mọc hai bên cửa lỗ l*и cũng úp vào với nhau chỉ để lộ ra một chút cái gọi là cửa l*и. Cửa l*и Thủy Tiên bé lắm các bạn ạ, nếu nhìn kỹ thì chỉ nhìn thấy một vòng tròn mờ mờ to bằng đầu đũa mà thôi, còn nếu nhìn qua thì còn không phân biệt được đâu là cửa l*и nữa cơ. Tại sao lại như vậy? Đơn giản thôi mà, đó là một cái l*и còn trinh. Một cái l*и non đỏ au.

Khắp căn phòng là mùi nước hoa xịt phòng nhập ngoại, nhưng len lỏi đến phảng phất là mùi thịt người, mùi thịt con gái dậy thì thơm phức, ngầy ngậy tươi roi rói. Cái mùi hương đàn bà trinh nó khác so với mùi đàn bà đã mất trinh mùi lắm, đó là thú mùi hương kí©ɧ ɖụ© số 1 thế giới.

Ngắm nghía xong bản thân mình một chút, đó là thói quen của Thủy Tiên mỗi lần thay quần áo, Thủy Tiên mặc một chiếc quần sóc bò chỉ dài đến ngang đùi, bận một chiếc áo phông không cổ cộc tay trên ngực có in hình nhà lãnh đạo Cu Ba những năm 50 thế kỷ trước, Che Guvara rồi đi xuống dưới.

————

Nghĩa đặt mông xuống bậc thềm lát đá trước cửa chính của ngôi biệt thự, ở đây không có ánh nắng chiếu vào. Cậu thở hồng hộc vì mệt, hôm nay không phải là lần đầu tiên cậu lao động với cường độ như thế này, ở quê những bận đi làm đồng cùng mẹ còn vất vả hơn ấy chứ, làm từ lúc mặt trời còn chưa ló đến tận xế trưa mới ngừng tay, nhưng hôm nay lại là ngày cậu làm để kiếm tiền ở một nơi xa lạ. Chiếc áo ướt đẫm mồ hôi, Nghĩa lấy tay mình phẩy phẩy vài cái lấy hơi mát, rồi giở gói xôi bọc trong túi nilong mầu đen ra.

Bụng thì đói đến cồn cào, nhưng Nghĩa thực sự không có hứng thú muốn ăn, bởi một điều đơn giản là cậu đang khát, khát đến khô cổ họng. Âu đây cũng là một kinh nghiệm trong khoảng thời gian lao động tự do này, đó là phải mang nước đi uống. Đang khát thì đố ai thèm ăn xôi.

Bỗng Nghĩa nghe sau lưng mình có tiếng mở cửa: “Cạch”.

Ngoảnh lại phía sau, thì ra đó là cô gái vừa rồi. Trông cô ta không ra làm sao cả, ăn mặc thì cụt lủn, cái quần sóc làm lộ gần hết đôi chân nhỏ trắng muốt, cái áo phông thì thùng thình, trên đó lại in hình người đàn ông tóc dài. Nhưng trên tay cô ta lại cầm cái mà Nghĩa đang thèm nhất, đó là một chai nước. Nuốt nước bọt khan đến ực một cái làm cái yết hầu chạy một đoạn từ trên xuống dưới, đôi mắt chặt vào chai nước, Nghĩa không nói gì.

Thủy Tiên cầm một chai nước 1,5 lít đầy ự mà cô vừa lấy trong tủ lạnh ra, trên thân chai vẫn lấm tấm những giọt nước mát. Đặt nó mạnh nghe đến “bịch” một cái xuống cạnh chàng trai, Thủy Tiên đanh đá nói trống không:

– Nước đây, uống đi!

Nói xong, Thủy Tiên vểnh đít gần như ngay lập tức chui lại vào trong nhà. Cánh cửa đóng lại luôn làm lời “cảm ơn” từ trong cổ họng Nghĩa chưa kịp phát ra thành tiếng.