Chương 46: Lần đầu của Nghĩa (2)

Nghĩa gồng cứng cơ lưỡi rồi chọc thẳng phát đầu tiên vào cửa lỗ l*и vừa mới hơi hơi hé mở ra, l*и như kiểu được khai thông bế tắc bắt đầu ào nước, nhiều đến nỗi tiếng “ọc ọc” còn phát ra cơ mà. Dâʍ ŧᏂủy̠ của Cẩm Tú có mầu trắng đυ.c, dinh dính nhễu sền sệt đọng vào lưỡi của Nghĩa, Nghĩa nhậm nhậm môi để cảm nhận vị đàn bà lần đầu tiên trong cuộc đời, nó có vị gây gây, vị ngọt, vị chua, vị mặn tổng hợp lại thành một thứ vị rất khó diễn tả. Còn mùi l*и đậm đà chứa đầy khoang ngực vì Nghĩa hít một hơi thật sâu, có lẽ thứ mùi này sẽ còn ám ảnh và theo Nghĩa đến suốt cả cuộc đời. Người ta thương nói, cái gì lần đầu cũng để lại ấn tượng mạnh nhất. Hôm nay, lúc này đây có quá nhiều cái lần đầu xảy ra đối với Nghĩa.

Trong khi Nghĩa vừa nhớ lại những kỹ năng của anh Cung vừa áp dụng vào thực tiễn với cái bướm nhoen nhoét nước da^ʍ ngon lành của Cẩm Tú thì ở phía đầu giường, nơi cái ©ôи ŧɧịt̠ đang được Cẩm Tú chăm sóc một cách khéo léo bằng miệng và mũi. Nói không ngoa, cái dươиɠ ѵậŧ to tổ chảng ấy che kín hơn một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kiều diễm của người phụ nữ.

Những tiếng “chèm chẹp”, “lách tách”, “chùn chụt” liên tục phát ra không ngừng nghỉ, cả hai dường như đang mải mê với công việc của mình mà không quan tâm đến đối phương đang làm gì. Nước l*и vẫn cứ chảy ra như bất tận, còn ở đầu lỗ sáo, tinh tương màu nhờ nhờ rỉ ra đến đâu là chui tọt luôn vào cái miệng xinh đẹp đến đấy.

– “Ối, Nghĩa ơi đừng ………… làm thế ………………..”, Cẩm Tú hẩy mạnh mông lên một cái rồi nhả dươиɠ ѵậŧ ra mà thét lên vì ở bên dưới, cái miệng của Nghĩa đã ngậm lấy hộŧ ɭε rồi hút thật mạnh vào bên trong, cả một mảng thịt l*и chỗ điểm nối của hai môi lớn đã nằm gọn trong miệng Nghĩa, ấy vậy nhưng khi mảng thịt đó khi đã nằm sâu bên trong rồi mà Nghĩa vẫn không chịu nhả ra mà vẫn tiếp tục duy trì lực hút như muốn dứt đứt mảnh thịt đó. Hộŧ ɭε bị tác động vật lý của lực hút ấy mà lồi ra hết cỡ, cứng ngắc chọc vào thân lưỡi.

L*и Cẩm Tú co rút với động tác này, bên trong lỗ l*и, các vách âʍ đa͙σ cuồn cuộn sục sôi không ngừng, Cẩm Tú suýt chút nữa thì đạt cực khoái với động tác này, từ đầu cuộc chơi đến bây giờ, đã là lần thứ 2 Cẩm Tú chuẩn bị lêи đỉиɦ.

Mãi một lúc sau, khi hết hơi thì Nghĩa mời nhè cái miếng thịt l*и tươi ấy ra khỏi miệng, nhưng ngay lập tức hai môi chụm lại tóm lấy duy nhất cái cục hộŧ ɭε đỏ hỏn mà bú giống như khi nãy cậu bú núʍ ѵú, hộŧ ɭε bị tác động trực tiếp, lại rất mạnh trở nên cứng hơn bao giờ hết, độ dài của hộŧ ɭε khi chưa nứиɠ thì bị thụt vào bên trong nhưng giờ đã lòi hết cả ra bên ngoài bằng nửa đốt ngón tay, kiêu hãnh và thách thức.

– “Đừng mà ………. như thế ………. nứиɠ lắm ………. không chịu được đâu”, Cẩm Tú uốn éo hông, nhấc lên nhấc xuống, người bức rứt khó chịu chỉ muốn hét lên cho thỏa lòng. Có cảm giác như có ngàn vạn con sâu nhỏ li ti đang tập trung ở bướm, lúc này những động tác nhẹ nhàng trở nên không còn tác dụng và giá trị gì cả, cô muốn một cái gì thật mạnh, thật cứng chọc vào bướm để cho cơn đau lấn át đi cái cảm giác ngứa ngáy ở khu vực háng.

Đã quá đủ cho bước khởi động mào đầu, điều gì đến ắt phải đến mà không ai có thể cản được. Cẩm Tú đẩy đầu Nghĩa ra khỏi l*и mình, cô ngồi hẳn dậy rồi từ từ ngả đầu vào một bên bờ vai Nghĩa, cảm giác ấm áp, gần gũi, thương yêu giống như một người vợ đang được chồng ấp ủ. Cẩm Tú nhỏ nhẹ nói với Nghĩa:

– Mình ………. “ấy” ………. đi………… Tú …………. thèm lắm rồi.

Trong giây phút này, Cẩm Tú không thể xưng là “cô” được vì nó rất ngượng mồm, đành phải dùng tên mình để thay thế.

Nghĩa cũng biết tiếp theo phải làm gì, còn gì khác chính là ȶᏂασ, là đút ©ôи ŧɧịt̠ vào cái l*и sũng nước của cô đây. Lần nào anh Cung và chị Mận cũng vậy, sau màn khởi động bú ɭϊếʍ thì không anh đút ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и chị thì chị cũng ấn l*и vào ©ôи ŧɧịt̠ anh. Cậu đã sẵn sàng, nhưng chợt nhớ ra một chuyện, ngoài làʍ t̠ìиɦ bằng dươиɠ ѵậŧ và l*и thì đồng thời anh chị cũng làʍ t̠ìиɦ một kiểu khác, đó làm khẩu da^ʍ. Mỗi lần nhòm trộm anh chị, Nghĩa nứиɠ không chỉ bởi những hình ảnh mình nhìn thấy qua lỗ đinh, đó là mắt được thị da^ʍ, cậu còn bị kí©h thí©ɧ bởi những lời anh chị nói với nhau lúc làʍ t̠ìиɦ, đó chính là tai được thính da^ʍ. Nghĩ đến chuyện đó, Nghĩa mạnh dạn chủ động trước để xem cô Cẩm Tú có thích được như vậy không, cậu hỏi:

– “Ấy” là gì hả cô?

Cẩm Tú lúng liếng đôi mắt đưa lên nhìn Nghĩa tỏ ý bất ngờ, cô muốn lắm được nói thẳng ra từ “ȶᏂασ”, có lẽ với một “đối tác” khác không phải là cậu thanh niên vừa mới bước vào đời thì Cẩm Tú không cần phải ẩn dụ như vậy, trước nay với Nghĩa cô luôn giữ hình ảnh nhu mì, đoan trang, hiền thục và tất nhiên con người bình thường của cô là như vậy. Nhưng trong hoàn cảnh này, cô muốn rũ bỏ con người đó để trở về với “bản năng gốc”, trở về với sự hoang dã đơn sơ nhất, nguyên thủy nhất của loài người.

Với những gì Nghĩa đã làm từ nãy đến giờ, một câu hỏi nghi hoặc trong Cẩm Tú rằng đây có thực sự là lần đầu của Nghĩa không? Lần đầu mà biết bú √υ" chuyên nghiệp như vậy hay sao? Lần đầu mà liếʍ l*и, chọc l*и, mυ"ŧ hột lại siêu như vậy hay sao? Bằng chứng là bầu vυ" của cô căng mèm, l*и chảy nước và co giật liên tùng tục. Thôi dành để điều tra chuyện đó sau vậy bởi cũng chẳng còn hơi, chẳng còn sức mà nghĩ nhiều đến chuyện đó, l*и cứ ùng ục đòi ©ôи ŧɧịt̠ kia kìa. Được mở lời, Cẩm Tú nói thẳng luôn:

– Là ………… ȶᏂασ………

Dừng một lúc, Cẩm Tú nói thêm: “Có phải ………. lần đầu của Nghĩa thật không?”

Nói xong Cẩm Tú gục mặt vào vai Nghĩa rồi tóm lấy dươиɠ ѵậŧ bóp mạnh một phát như để trả thù kẻ đã làm cho mình ngượng chín người.

Nghĩa ẩn Cẩm Tú nằm ngửa ra giường, cậu trườn vào giữa hai chân cô rồi cầm cái ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của mình đí vào cửa l*и, trước khi ấn mạnh vào, cậu nhìn lướt qua đôi vυ" bồng bềnh rồi nhìn kỹ vào mặt Cẩm Tú:

– Thật đấy cô ạ. Đây là lần đầu tiên của cháu. Cháu thề ………….

Cẩm Tú cướp lời Nghĩa:

– Đừng thề ……………………. Tú tin mà …………..

Rồi như nhớ ra chuyện gì đấy, phải rồi, đó chính là kích thước ©ôи ŧɧịt̠ của Nghĩa, đối chiếu với l*и mình, Cẩm Tú giật mình có chút hồi hộp và hoảng sợ, cô hít một hơi thật sâu như chuẩn bị bước vào trận chiến sinh tử, cô kéo dài thời gian để cho mình thở và cũng là khẳng định một điều:

– Nghĩa có hối hận không?

Trinh tiết đối với đàn bà mà nói đương nhiên là quý giá rồi, nhất là ở một thế hệ 6x như Cẩm Tú, trinh tiết đáng giá ngàn vàng. Người phụ nữ nếu bị mất trinh trước hôn nhân có thể tìm đến cái chết để bảo toàn danh dự là chuyện vẫn xảy ra. Đối với đàn ông, mất tơ tất nhiên không được coi trọng bằng phụ nữ nhưng cũng là điều quý giá, nhất là mất vào tay một người đàn bà lớn tuổi đã có một đời chồng, một đứa con. Cẩm Tú hỏi cho chắc để sau này Nghĩa không trách mình, mà mình không bị áy náy.

Côи ŧɧịt̠ Nghĩa vẫn chạm ở cửa l*и, chỉ một xíu lực thôi là cái đầu ©ôи ŧɧịt̠ tù tù của Nghĩa sẽ mở toang cửa l*и cô. Cậu chống hai tay xuống đệm chỗ nách của Cẩm Tú, khuôn mặt cậu gần sát với khuôn mặt cô, cậu muốn gần gũi cô trong giờ phút trọng đại của đời mình, cậu lắc đầu:

– Nghĩa ………………… không bao giờ hối hận.

Nghĩa định nói là : “Nghĩa yêu cô”. Nhưng lời nói ấy mới chỉ xuất phát ở trong đầu thôi, Nghĩa không dám nói như vậy bởi chính bản thân cậu cũng chưa thể khẳng định chính xác tình cảm của mình dành cho Cẩm Tú có phải là tình yêu không? Giữa một chàng trai mới mười tám tuổi và một phụ nữ bốn mươi tuổi có tồn tại cái thứ tình cảm ấy không? cậu không dám khẳng định một cách vội vàng được, thành ra không dám nói.

Cẩm Tú đâu chỉ cần có như vậy? Cô đương nhiên muốn nghe một lời mật ngọt hơn, thậm chí biết chắc lời nói đó là giả dối đi chăng nữa nhưng cô vẫn cứ muốn nghe, đàn bà mà. Có người đàn bà nào lại không muốn nghe từ miệng một kẻ đang kề ©ôи ŧɧịt̠ ở cửa l*и mình một lời yêu thương. Giờ phút này, nếu nghe được từ Nghĩa lời nói “yêu”, hoặc Nghĩa cả gan xưng “anh” gọi “em” có lẽ Cẩm Tú sẽ khóc vì hạnh phúc mất.

Nhưng Nghĩa không nói, một chút buồn man mát xâm chiếm trong lòng Cẩm Tú, ánh mắt cô trầm xuống nhưng vẫn nhìn vào Nghĩa, đôi môi chúm chím hấp háy:

– Vì sao?

Ánh mắt đó như thay lời muốn nói, Nghĩa tinh tế nhận ra:

– Vì hình như …………………. Nghĩa …………… yêu ……….. cô.

Từ “yêu” đánh sập mọi nỗi buồn vừa mới chợt le lói lên, mặc kệ trước từ “yêu” có kèm hai từ “hình như”. Cẩm Tú cũng đâu cần hơn như thế đâu, một giọt nước mắt hình thành ở khóe mi tự động tràn ra trượt xuống mang tai:

– Tú hạnh phúc lắm Nghĩa ơi! ………………… Tú không bao giờ hối hận. Tú cho Nghĩa hết đấy. NGHĨA tᏂασ TÚ ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!!

Rất hùng hồn và mãnh liệt, Cẩm Tú không còn ngượng ngùng gì nữa mà không dùng từ đậm chất tìиɧ ɖu͙© nhất, đó là từ “ȶᏂασ”, cô nói nói xong thì co hai chân lên trời cao rồi dang rộng ra hai bên để cửa l*и mình ở trạng thái rộng nhất, sẵn sàng cho sự xâm chiếm.

———–