Chương 47: Lần đầu của Nghĩa (3)

Giờ phút thiêng liêng nhất của đời Nghĩa chuẩn bị đến, giây phút chuyển đổi từ chàng trai sang thành một người đàn ông. Cẩm Tú cũng tinh tế và từng trải chuẩn bị cho Nghĩa giây phút này, không kể hơn một tiếng đồng hồ khởi động để độ nứиɠ của hai người lên cao trào nhất, ©ôи ŧɧịt̠ bóng lưỡng nước bọt và l*и ướt sũng dâʍ ŧᏂủy̠ đỏ au đang tì sát rịt vào nhau mà còn ở cái tư thế. Cẩm Tú tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ngửa, hai đùi co lên rang rộng sang hai bên để mở rộng cửa l*и, hai tay bám vào hai cổ tay Nghĩa đang chống ở mạng sườn mình. Nghĩa ở phía trên quỳ hai đầu gối dưới háng Cẩm Tú, dáng người trườn lên phía trước trên thân hình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở phía dưới. Tư thế trai trên gái dưới, là tư thế truyền thống, ở tư thế này người đàn ông hoàn toàn áp đảo người đàn bà, thể hiện quyền uy và bản lĩnh đàn ông.

Để cho lần đầu tiên này được hoàn hảo với cả Nghĩa và mình, Cẩm Tú hướng dẫn một cách tế nhị:

– Nghĩa từ từ thôi, Tú sợ đau vì …………… của Nghĩa to lắm.

Trước khi vận lực, Nghĩa nhìn Cẩm Tú một lần nữa rồi gật đầu, sau đâu đó cậu cúi xuống nhìn điểm va chạm. Từ từ từng chút một Nghĩa dẩy hông mình về phía trước để đầu dươиɠ ѵậŧ xuyên vào bên trong.

Cũng thật may, đầu dươиɠ ѵậŧ của Nghĩa lại nhỏ hơn so với thân, đó là cấu tạo đặc biệt ngược hẳn so với những cái dươиɠ ѵậŧ khác nên không khó lắm để đầu khất lách được qua cửa âʍ đa͙σ. “Đầu xuôi đuôi ắt lọt”, các cụ nhà ta thường bảo ban con cháu như vậy.

Mới chỉ đầu khất lọt vào bên trong cửa l*и, nhưng Cẩm Tú đã bắt đầu cảm thấy thốn thốn một chút, cũng phải cơ, cái l*и này đã cả chục năm nay chưa có vật gì tương tự chui vào, mà ngay lần đầu sau cả chục năm lại là một thứ to như thế này, bảo sao không có cảm giác thốn. Nhưng chỉ là thốn thôi chứ không đau, miệng l*и bắt đầu mở ra từ từ từng chút một. Tay Cẩm Tú không chịu được với xuống tì lên mu của Nghĩa có ý hãm lại bớt, miệng rên rên một chút:

– Ưm ưm ưm, từ từ đã Nghĩa ơi. Ưm ưm ưm…………

Toàn bộ đầu khất đã lọt vào bên trong, mới chỉ mớm như vậy thôi nhưng Nghĩa cảm thấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ mình đang bị co bóp một cách giữ dội, đặc biệt là ở chỗ cửa l*и hình như đang co thắt lại muốn đẩy dươиɠ ѵậŧ ra, giống như cảm giác bị một cái dây chun nịt buộc vào đầu ©ôи ŧɧịt̠. Nghĩa để yên vị trí đó một lúc mà không đẩy tiếp vào bên trong. Quả thực là đầu ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa nhỏ mới chui vào đến vị trí này được, chứ nếu to hơn cả thân dươиɠ ѵậŧ chắc ở Việt Nam không có cái l*и nào vừa, phải sang Đức sang Mĩ ở mất.

Cẩm Tú thở mạnh liên tục để lấy hơi, ©ôи ŧɧịt̠ chẹn toàn bộ l*и cô mà giống như là đang bịt vào cổ họng không cho cô thở không bằng. Nhịp cô thở càng làm l*и co tợn, một chút xíu nước ở bên trong l*и phòi qua điểm ma sát giữa ©ôи ŧɧịt̠ và cửa âʍ đa͙σ. Nghĩa nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy cái ©ôи ŧɧịt̠ của mình hình như đã chiếm trọn mọi diện tích của l*и, lỗ tiểu bị xô lên phía trên, trông nó giờ như chạm sát vào hộŧ ɭε.

Sau một hồi thở hổn hển, mồ hôi của Cẩm Tú tiết ra nhiều vô kể, không còn lấm tấm li ti nữa mà đã thành những giọt to đùng khắp mặt, cô cũng chẳng kịp vuốt vì mọi tâm trí giờ cô đã đặt vào l*и mất rồi. Cẩm Tú tự trấn an mình: “Cố lên Tú ơi, rồi sẽ quen thôi, sẽ sướиɠ thôi”.

Hít thêm một hơi thật sâu nữa, Cẩm Tú lấy hết can đảm:

– Được rồi, vào thêm nữa đi.

Nhưng cô vẫn để tay ở mu của Nghĩa đề phòng Nghĩa đẩy nhanh quá, l*и mà không chịu được rách mất thì hỏng hết.

Nghĩa được lệnh bắt đầu đẩy hông thêm một chút nữa, đã bắt đầu đến phần thân dươиɠ ѵậŧ khủng bố chui vào l*и, đầu ©ôи ŧɧịt̠ như một mũi khoan dùi vào bên trong, đẩy vách âʍ đa͙σ căng rộng ra hai bên, thân ©ôи ŧɧịt̠ nhích từ milimet một vào, vào đến đâu là nước ở trong âʍ đa͙σ không còn chỗ chứa phòi ra đến đấy. Cũng may nước nhiều tạo sự trơn tru, nếu không thì chắc là đau l*и lắm đây.

– Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, Nghĩa ơi, từ từ thôi. Tú chết mất. Côи ŧɧịt̠ Nghĩa to quá ………. To quá………. Thốn lắm.

Cẩm Tú cắn răng chịu đựng, ©ôи ŧɧịt̠ đi đến đâu, cô có cảm giác âʍ đa͙σ mình giãn căng ra đến đấy, đường niệu đạo và trực tràng bị xô lệch dạt về phía sau lưng. Chặt ních đến thốn là cảm giác duy nhất lúc này nhưng Cẩm Tú thừa đủ kiến thức để hiểu được rằng, nếu mình vượt qua được cảm giác thốn, hay nói đúng hơn là quen với cảm giác thốn này thì chắc chắn mình sẽ được sướиɠ đến cùng cực. Hàng triệu, không phải, mà là hàng ti tỉ người đàn bà trên thế giới này khi làʍ t̠ìиɦ đều mong muốn có được cảm giác thốn. Thốn là khởi đầu của hạnh phúc, tất nhiên để đến được với hạnh phúc là một hành trình và phải chấp nhận cảm giác khó chịu ban đầu thì mới đến được đích.

Côи ŧɧịt̠ mất một lúc lâu mới tiến được thêm độ 2 cm, còn quá nhiều vẫn ở bên ngoài, và âʍ đa͙σ thì vẫn còn nhiều chỗ trống bên trong.

Nghĩa lại dừng lại, cậu nhìn khuôn mặt đỏ ửng ướt đẫm mồ hôi của cô Cẩm Tú, nhìn bộ ngực phập phồng thở của cô rồi quan tâm lo lắng hỏi:

– Cô chịu được không?

Mặc dù khó chịu lắm, chỉ muốn cái vật ấy rút ra thôi, nhưng Cẩm Tú kiên quyết che dấu và ngấm ngầm chịu đựng:

– Được, Tú chịu được, nhưng từ từ thôi. Nữa đi Nghĩa, Tú hình như sắp quen rồi.

Nghĩa lại nhích thêm từng milimet nữa, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ nặng nề chậm chạm nhưng chắc chắn tiến thêm một đoạn nữa. Càng vào sâu trong động, sự co bóp càng mãnh liệt hơn như muốn bóp cho cái dươиɠ ѵậŧ nhỏ lại. Khi ©ôи ŧɧịt̠ đã vào đến quá nửa âʍ đa͙σ, tức là sau đợt đầu vào được khoảng 2 cm thì đợt sau vào được thêm khoảng 5 cen ti nữa, Nghĩa lại dừng lại.

Cẩm Tú bậm chặt môi mình lại, đúng là sự thốn đã bắt đầu quen, cảm giác giãn căng của âʍ đa͙σ từ lúc ban đầu đến giờ đã quen quen rồi, nhưng một cảm giác khác bắt đầu phát sinh, đó là sự thay đổi vị trí của các bộ phận xung quanh ống âʍ đa͙σ. Trực tràng bị chèn ép tạo cho cô có cảm giác buồn đi vệ sinh nặng, bọng đái cũng bị ép không thương tiếc làm cho cô có cảm giác buồn đái. Hai cái cảm giác này nó mới khó chịu làm sao. Cẩm Tú phải lấy hết sức bình sinh để gồng toàn bộ vùng háng để đóng chặt lỗ hậu môn ngăn chặn cảm giác buồn ỉa, còn cửa lỗ tiểu cô cũng gồng nhưng có vẻ như không có tác dụng vì cửa lỗ tiểu cũng bị xô ngược lên phía trên sát rịt vào hộŧ ɭε.

Các ngón chân Cẩm Tú co quắp lại như người bị điện giật, bộ móng ở bàn tay đang bám vào cổ tay Nghĩa thì bấu chặt sắp đến mức bật cả máu ra. Nhưng ai mà thèm quan tâm đến cổ tay chứ, cái quan tâm chính của cả hai con thú lúc này chính là l*и và âʍ đa͙σ. Cẩm Tú không thể nhịn thêm được nữa, cô vùng vẫy, đầu ngoặt sang bên này, ngoặt sang bên kia:

– Nghĩa ơi, Tú không chịu được nữa …………. đái đây …………

Có ai mà chịu được cả hai cái buồn cùng một lúc chứ, Cẩm Tú xả van lỗ tiểu. Và rồi …………… “Xè xè xè xè” một dòng nướ© đáı trong vắt từ chỗ hộŧ ɭε vọt mạnh bay thẳng đập vào bụng Nghĩa rơi xuống. Đã mở van lỗ tiểu là không thể dừng lại, phải đái cho bằng hết mới thôi.

Ánh mắt ngạc nhiên của Nghĩa nhìn về nơi khởi nguồn của dòng nướ© đáı, cậu không ngờ cô lại sướиɠ đến mức độ như vậy, chị Mận chưa bao giờ như thế này cả.

Sau một luồng đái dài và mạnh nhất, còn vài đợt nhỏ hơn ngắn hơn bắn về phía gốc dươиɠ ѵậŧ, l*и bị nướ© đáı tưới vào càng làm nó ướt đẫm, rất nhiều nướ© đáı đọng lại ở đám lông l*и tạo thành những giọt nước bám vào sợi lông.

Đái xong, Cẩm Tú thở hắt ra, cô đưa cả hai tay lên bịt lấy mặt mình. Cô không dám cho Nghĩa nhìn thấy, hoặc cũng có thể cô không dám nhìn cả thế giới này. Cẩm Tú giả vờ khóc:

– Hức hức hức, chết mất. Ngượng quá ……….. Bắt đền ………. đấy.

Còn Nghĩa chỉ cười tủm một cái.

Ô này, cảm giác thốn đã không còn nữa, sau khi dứt tràng đái, Cẩm Tú để ý lại đến l*и mình, không còn cảm giác thốn nữa mới tài chứ, có lẽ sau khi bọng đái xẹp xuống, âʍ đa͙σ có không gian nên nở ra thêm làm mất đi cảm giác thốn, còn gì bằng nữa. Những cử động nhè nhẹ không làm ©ôи ŧɧịt̠ trượt vào âʍ đa͙σ nhưng làm cho Cẩm Tú bắt đầu tìm được cảm giác sung sướиɠ, giờ ©ôи ŧɧịt̠ đã vào được khoảng một nửa chiều dài của âʍ đa͙σ rồi, công việc vẫn đang dở dang. Bỗng Nghĩa nói:

– Cháu tiếp nhé?

Cẩm Tú đặt tay vào mu ©ôи ŧɧịt̠ Nghĩa giữ chặt lấy, cô hít một hơi thật sâu, sâu nhất có thể để chuẩn bị đem đến cho Nghĩa một khoảnh khắc hoành tráng nhất, l*и đã bớt thốn, đã sẵn sàng cho một cuộc chiến thực sự và cô muốn Nghĩa tận hưởng cảm giác được làm một người đàn ông thực thụ, cô hướng dẫn:

– Tiếp đi Nghĩa, lần này mạnh hết sức. Tú chịu được. TᏂασ mạnh vào đi.

Được lệnh xung phong, Nghĩa hơi rút ©ôи ŧɧịt̠ ra một xíu để lấy đà. Và rồi cậu gồng cứng cô mông chuẩn bị cho một pha đột phá kinh thiên động địa:

– Hự!!!!!!!!!!

– Á Á Á Á Á Á Á Á !!!!!!!!!!!!!!!!!!

– Sụt!!!!!!!!!!!!!!!

– Kịch!!!!!!!!!!!!!!

Nghĩa lấy hết sức bình sinh đóng một phát thật mạnh, thật nhanh vào tận cùng âʍ đa͙σ, khi đầu ©ôи ŧɧịt̠ chạm vào một cục thịt cứng cứng, là cửa tử ©υиɠ nhưng vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục đẩy sâu hơn nữa vì vẫn chưa hết chiều dài dươиɠ ѵậŧ. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ to không thể chui lọt vào trong tử ©υиɠ nhưng đẩy tử ©υиɠ trượt sâu vào bên trong thêm một đoạn. Đến đó, Nghĩa để yên.

Cẩm Tú rú lên thất thanh, cô không ngờ lực ȶᏂασ cú vừa rồi lại mạnh như vậy, có thể nói là mạnh như trời giáng. Người cô xô lên phía trước, đầu kịch vào thành giường mới dừng lại, miệng cô mở ngoác ra, mắt trợn ngược lên. Cảm giác lần đầu tiên trong đời là cửa tử ©υиɠ bị chèn ép, cảm giác này khó tả vô cùng, vừa khó chịu nhưng cũng vừa sướиɠ.

– Úi giùi ui!!!!!!!!!!!! Nghĩa ơi !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Côи ŧɧịt̠ Nghĩa to quá. Rách l*и Tú mất ……… iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Sao lại thế này ……

Nước l*и không còn chỗ chứa bên trong nữa nên phòi phòi ra bên ngoài qua khe l*и.