Chương 1: Trở về sau hai năm xa cách

Cố Vọng từ phòng làm việc bước ra, liếc mắt đã thấy Đường Trì đứng dựa vào tường cách đó không xa.

Đối phương dường như biết anh ra ngoài lúc nào, khi anh nhìn tới thì cậu cũng ngẩng đầu lên, đường nhìn hai người chạm vào nhau.

Mấy giây sau, Cố Vọng quay đầu đi, nhìn về phía thầy giáo đưa mình ra cửa, lễ phép gật đầu nói: "Thầy Tống dừng chân, em về nhà sẽ nói chuyện nghiêm túc với Đường Trì."

Thầy Tống gật đầu lia lịa: "Con trai thời kỳ dậy thì không ngoan cũng là chuyện rất bình thường, là phụ huynh cần phải quan tâm nhiều đến bọn trẻ."

Cố Vọng đáp một tiếng.

Lúc anh đến gần, Đường Trì đổi từ bộ dạng dựa tường lười biếng thành đứng thẳng nghiêm chỉnh.

Cố Vọng không phớt lờ cậu thiếu niên cao hơn mình nửa cái đầu cùng mùi thuốc quanh quẩn như có như không xung quanh: "Học hút thuốc từ bao giờ?"

"Từ lúc anh rời nhà."

Giọng của Đường Trì rất nhỏ, sau khi nói xong thì im lặng nhìn chằm chằm Cố Vọng, giống như không muốn bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên mặt anh.

Cố Vọng thầm than một tiếng trong lòng, vỗ vai Đường Trì với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Về nhà trước đi."

Bầu trời u ám đến đáng sợ, thỉnh thoảng lại có cơn gió dữ gào thét thổi qua, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Mặc dù hai người bước nhanh hơn, nhưng hơn mười phút trước khi về nhà vẫn bị nhuốm hơi thở mùa xuân, Đường Trì được anh tra mình dùng áo khoác che trên đầu. Bước vào nhà ai nấy đều dính chút ướt mưa.

Hai người không nói gì, có lẽ là không biết nói gì.

Cố Vọng im lặng cầm quần áo đi tắm, Đường Trì nhìn theo bóng lưng chậm rãi đi vào phòng tắm của anh, ủ rũ vò tóc.

Bao lâu rồi anh trai cậu không trở về chứ?

Cố Vọng và Đường Trì là hai anh em ruột, một người theo họ cha, một người theo họ mẹ, tính cách cũng khác nhau một trời một vực.

Cố Vọng là anh trai, tính tình ôn hòa, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ, cưng chiều cậu em trai Đường Trì này có thừa, là anh trai nhà người ta trong mắt hàng xóm láng giềng. Còn Đường Trì là thằng ranh nghịch ngợm trong mắt mọi người, ba ngày không phá sập nhà thì cũng leo nóc lật ngói.

Cái nhìn và đánh giá của người khác đều không khiến hai anh em xa cách, ngược lại Đường Trì còn thích dính vào Cố Vọng hơn.

Cố Vọng đi đến đâu, Đường Trì đi đến đó, trông giống hệt một cái đuôi theo sau.

Đương nhiên cũng có những lúc không đi theo được, ví dụ như lúc Cố Vọng đi học, Đường Trì sẽ bấm giờ anh trai tan học, đúng giờ xách cái ghế đẩu yêu quý của mình ngồi ở cửa chờ.

Vừa nhìn thấy bóng Cố Vọng là cậu giơ cánh tay nho nhỏ lên vẫy không ngừng, miệng ngọt ngào gọi anh trai.

Bắt đầu từ lúc nào Cố Vọng không còn quay đầu nhìn cái đuôi đi theo nữa?

Hình như là sau khi cha mẹ qua đời, Đường Trì trở nên ngày càng dính vào Cố Vọng...