Chương 2: Em vốn là như vậy

Đường Trì bị gió thổi hắt hơi một tiếng, nhiệt độ buổi tối hơi thấp, sau khi về nhà vẫn chưa khử khí lạnh, nên hiện giờ cả người đều rét run.

Thuốc lá lóe lên chút ánh sáng nhàn nhạt trên sân thượng mờ tối, Đường Trì nhìn một lúc, bất giờ thẫn thờ, đến khi điếu thuốc trong tay bị lấy đi, cậu mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Cố Vọng đứng sau cậu, lên tiếng hỏi: "Thuốc ngon không?"

Đầu óc Đường Trì chợt hỗn loạn, đã bao lâu rồi cậu không ở gần anh trai đến vậy? Lại bao lâu rồi cậu không dùng chung một loại sữa tắm với anh?

Cậu cố gắng ép mình phải trả lời câu hỏi của anh trai, nhưng môi mấp máy vài lần lại không phát ra âm thanh nào.

Cậu cảm thấy máu huyết trong người mình đang sôi trào, khiến đại não trở nên trống rỗng.

Cậu muốn quay người lại nhìn về phía anh trai, nhưng lại không dám, cuối cùng đành tiu nghỉu cúi đầu, không nói được một lời.

"Cứng rồi?" Cố Vọng đi đến bên cạnh Đường Trì, thờ ơ hỏi.

Đường Trì ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Cố Vọng: "Anh, em..."

Câu tiếp theo bị kẹt trong cổ họng, bởi cậu thấy anh trai đang hút điếu thuốc của mình.

Như vậy có tính là gián tiếp hôn môi không?

"Khụ, chúng ta tâm sự đi?" Cố Vọng ném nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác, đi về phía phòng khác: "Đừng lo lắng, tới đây."

Cố Vọng ngồi lên ghế sô pha đơn, Đường Trì ôm gối tựa ngồi đối diện anh.

"Nghe thầy nói em đã tinh thông cúp học, đánh nhau, hút thuốc trong lúc ở trường, trong kỳ kiểm tra nhận được điểm số cao nhất từ dưới lên."

"Em có gì muốn nói không?"

Đường Trì cúi đầu không lên tiếng.

"Anh biết em bất mãn vì thấy anh ra ngoài làm việc, nhưng em không thể ném tiền đồ của mình đi được."

Cố Vọng thừa nhận chuyện này là do anh không suy xét đầy đủ, nhưng ngoại trừ việc đó, anh thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Đường Trì vẫn cúi đầu không phản ứng.

Cố Vọng khoanh tay nhìn Đường Trì một lúc lâu. Đã hai năm rồi anh không gặp Đường Trì, bình thường gọi điện thoại hỏi thăm cũng là bảo mẫu nhận, có thể nói hai năm qua họ gần như không liên lạc gì.

Tin tức về Đường Trì, Cố Vọng đều biết qua miệng của bảo mẫu, nhưng anh hoàn toàn không ngờ, đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời trong miệng bảo mẫu lại là đứa thích trốn học đánh nhau trong miệng thầy giáo.

Cố Vọng đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha gần Đường Trì hơn: "Đường Đường? Ngoan, nói với anh em có gì bất mãn, cứ nói thẳng ra đi."

"Đừng tự hành hạ mình."

Có lẽ cái tên lâu rồi không nghe đã kí©h thí©ɧ Đường Trì, cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Cố Vọng: "Anh, em không có gì bất mãn với anh, cũng không tự hành hạ mình."

"Em vốn là như vậy."