Chương 12: Thật sự là yêu à

Buổi tối lúc nằm trên giường, Đường Trì lăn qua lăn lại muốn nói chuyện phiếm với Cố Vọng. Bởi vì ban ngày làm ầm ĩ một trận như vậy, khiến cậu không có việc gì cũng không dám lởn vởn trước mặt Cố Vọng.

Nhưng bây giờ đã có lý do rồi, hơn nữa trải qua quan sát, Đường Trì phát hiện gần đây Cố Vọng rất nuông chiều mình.

Tuy không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng Cố Vọng của hai năm trước, đừng nói giúp cậu an ủi, chỉ cần hơi dựa gần một chút là vẻ mặt đã mất tự nhiên. Bây giờ đã có cơ hội, tất nhiên cậu không thể bỏ lỡ được.

Đường Trì nghiêng đầu nhìn về phía Cố Vọng, chớp mắt liền tục:

“Anh à, Giản Thư anh ta… vẫn luôn hoang dã như vậy hả?”

“Hửm? Cậu ta khá chịu chơi.” Cố Vọng cười: “Sao vậy? Muốn anh ta mang em đi cùng sao?”

“Anh, anh mà còn nói đùa linh tinh như thế, em sẽ bịt miệng anh lại cho coi.”

“Được rồi, được rồi, lớn rồi, anh trai trêu một hai câu cũng không cho.”

"Thế... anh ta có dẫn anh đi quán bar hoặc là...” Hẹn tình một đêm.

Đường Trì không bị anh cậu lái chủ đề sang chuyện khác, cậu cẩn thận hỏi.

Cậu không rõ anh chỉ là không thích cậu hay vẫn là vì xu hướng tình dục của anh là khác giới.

Cố Vọng liếc cậu một cái:

“Có phải em muốn thăm dò xu hướng tình dục của anh?”

Đường Trì gật đầu:

"Như thế tiện cho việc tìm chị dâu cho em.”

Cố Vọng: “…”

Nhãi ranh, nếu không nhìn ánh mắt như sói như hổ của em thì chắc anh đã tin rồi đó.

“Việc này không quan trọng, em biết phức cảm Oedipus* không?”

Cố Vọng nghiêng người, đối mặt với Đường Trì. Khoảng cách ngày một kéo gần, hơi thở của hai người hòa lẫn vào nhau.

*Oedipus một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, người đã giết cha và cưới mẹ của mình. Người ta gọi thứ cảm xúc muốn quan hệ tình dục với người thân trong gia đình, đặc biệt là của con trai với mẹ là Phức cảm Oedipus.

Hô hấp của Đường Trì ngừng một chút nhưng Cố Vọng không chờ cậu trả lời đã tiếp tục nói:

“Phức cảm Oedipus còn được gọi là phức cảm tình mẹ, bởi vì ký ức không tốt khi còn bé, tiềm thức của em coi anh - người luôn bên cạnh em - trở thành mẹ, dựa dẫm vào anh, tin tưởng anh.”

“Em đắp nặn hình tượng của anh trở nên cao vời vợi, không gì không làm được."”

“Nhưng thật ra chẳng qua em coi anh trở thành nơi gửi gắm tinh thần mà thôi.”

“Em thật sự hiểu rõ tình cảm của mình sao?”

“Là yêu ư? Thật sự là yêu à?”

"Xác định đó không phải thói quen sao?”