Chương 11: Lại thêm một người?

Giản Thư đổ thêm dầu vào lửa:

"Còn có chuyện gì, đương nhiên là đến thăm cậu rồi.”

Ánh mắt Đường Trì trở nên hung ác, tay nắm thành quyền. Bất luận kẻ nào cũng không được phép đoạt Cố Vọng của cậu, kẻ nào cũng không thể. Trong đầu cậu đã yên lặng tự hỏi hậu quả khi giết người bịt miệng, vài giây ngắn ngủi, đã nghĩ tới hơn trăm loại phương pháp hủy xác xóa dấu vết.

Mà Cố Vọng: “…”

Đều là người đã thành tinh, Cố Vọng không tin Giản Thư không nhìn thấy địch ý của Đường Trì với anh ta.

Tổn thọ quá đi.

Vậy đạo hữu đi chết đi, bần đạo không theo hầu được.

Cố Vọng bình tĩnh mở miệng:

“Được, tôi đã ghi âm, lát nữa sẽ gửi cho Ngôn Ngôn.”

Đường Trì: “???”

Má nó, lại thêm người nữa ở đâu ra vậy? Còn xưng hô thân mật như thế nữa?

Thoáng cái bàn tính nhỏ trong lòng cậu đã đánh lạch cạch, Đường Trì nhanh chóng tính toán nên dùng cách nào vừa hợp pháp vừa hợp lý đuổi những người này ra khỏi thế giới của anh trai cậu.

Giản Thư giơ tay đầu hàng:

“Được được, cậu thắng.”

“Hử?”

Cố Vọng nhướng mày, dễ tính như vậy?

Giản Thư thở dài:

“Tôi bị đuổi ra ngoài, xin được ở ké.”

Đường Trì vội ôm cánh tay Cố Vọng, nhanh chóng nói:

“Anh, em không muốn ngủ sô pha.”

Giọng điệu muốn bao nhiêu trà xanh là có bấy nhiêu.

Theo lý mà nói, Giản Thư là khách, nếu muốn ngủ lại thì phải ngủ phòng dành cho khách, nếu thế không phải Đường Trì phải ngủ ở sô pha sao? Nhưng mà cậu không muốn vì một người có thể là tình địch mà phải làm khổ mình.

Sao Cố Vọng lại không biết suy nghĩ của cậu cho được?

"Đêm nay em ngủ cùng anh là được.”

Đường Trì rụt rè gật đầu, cậu có thể chấp nhận việc Giản Thư ở lại.

Giản Thư chõ miệng vào:

“Tôi với cậu cũng có thể ngủ cùng nhau mà.”

Cố Vọng: “…”

Một chữ thôi, nể!

Anh quay đầu nói với Đường Trì: “Ngoan, không cần chấp anh ta.”

Cơn giận của Đường Trì tan biến trong nháy mắt:

“Vâng anh, em không thèm chấp anh ta.”

Giản Thư câm nín, hai tên quỷ trẻ con, anh ta khinh thường xì một tiếng.

"Các bạn nhỏ, anh trai đi tận hưởng đây.”

Anh ta vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.

Giản Thư đứng dậy đi mở cửa, chẳng mấy chốc có một cậu bé đáng yêu đi tới, cười khiêu khích với hai người họ rồi đi vào trong phòng ngủ dành cho khách.

Cố Vọng: “…”

Có cảm giác dạy hư bạn nhỏ quen thuộc.

Đường Trì: “…”

Có nên nói là có chút hâm mộ hay không đây?

Sau đó hai người họ liếc nhìn nhau một cái, lại ăn ý dời tầm mắt.