Chương 10: Oan gia

Đương nhiên vẫn phải vuốt lông, Cố Vọng mặt không đỏ tim không nhảy mở miệng nói:

“Chắc là thấy em đáng yêu quá đấy mà.”

Đường Trì cười: “Nếu anh cũng cảm thấy như vậy thì càng tốt hơn đấy.”

Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, Cố Vọng nhấc chân đi ra ngoài, để lại một câu nhẹ như gió nhưng lại khiến Đường Trì cười không khép nổi miệng.

Anh nói anh trai cũng cảm thấy em rất đáng yêu.

Lý trí của Đường Trì tập trung toàn bộ ở thân dưới, anh trai cậu thật đáng yêu, rất muốn đè ra.

Cậu kéo kéo quần che khuất nơi nào đó, bước ra ngoài trước khi thang máy đóng cửa, đôi mắt tò mò đánh giá bốn phía, đây chính là nơi anh cậu đã ở suốt hai năm.

Cố Vọng đứng chờ Đường Trì ở cửa… Chìa khóa trong ba lô.

Đường Trì đưa ba lô cho Cố Vọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện:

“Anh, em có chỗ ngủ không?”

“Có chứ.” Cố Vọng mở cửa, quay đầu nhìn cậu cười cười, trong lòng Đường Trì dâng lên một linh cảm không tốt lắm.

"Sô pha.”

Đường Trì : “…” Quả nhiên là thế.

“A Vọng, trở về sớm vậy hả?”

Một giọng nam xa lạ truyền từ trong nhà ra.

Đường Trì: “!!!”

Nghe vậy, cậu xông thẳng vào.

Cố Vọng không kịp giữ Đường Trì lại, chỉ có thể đưa tay đỡ trán: “…”

Quên mất trong nhà còn có một phiền phức lớn.

“Anh là ai? Sao lại ở đây?”

Ngữ khí Đường Trì không mấy thân thiện, nhìn chằm chằm người đàn ông trên sô pha. Anh ta mặc một bộ âu phục, thoạt nhìn khá chững trạc trưởng thành, quan trọng là trông cũng đẹp trai.

Cố Vọng bước vào nhìn người đàn ông trên sô pha, lại nhìn Đường Trì đang nổi giận đùng đùng, đầu ong ong lên.

“Anh giới thiệu một chút, đây là Giản Thư, đồng nghiệp của anh.”

“Còn đây là Đường Trì, em trai tôi. Đường Trì, mau chào hỏi đi.”

Cố Vọng vỗ vỗ bả vai Đường Trì.

Giản Thư nói xen vào: “Gọi anh trai.”

Đường Trì: “…”

Rất muốn đánh thằng cha này đến mức mẹ anh ta nhận không ra.

Nể tình anh trai vẫn luôn nhìn cậu, Đường Trì chỉ có thể không tình nguyện mở miệng:

“Chào ngài.”

“Chào gì? Vừa mở miệng đã thấy không lễ phép.”

Dùng từ ‘ngài’ để gọi anh ta, không phải cố ý thì là gì.

“Anh!”

Cho mặt mũi mà còn không cần.

Cố Vọng giữ lấy Đường Trì, lên tiếng hòa giải:

"Được rồi Giản Thư, không được bắt nạt em trai tôi.”

“Hứ, phân biệt đối xử, sao không nói nó không được bắt nạt tôi đi?” Giản Thư cười nói.

“Nước trong hồ sắp bị cậu khuấy đục rồi. Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?” Cố Vọng kéo Đường Trì ngồi ở sô pha bên kia, hỏi bằng giọng không quan tâm lắm.

Đồng thời, ở nơi Giản Thư không nhìn thấy, anh vươn tay trái vỗ nhẹ lưng Đường Trì, giống như là vuốt lông cho chú mèo nhỏ đang giận dữ.

Đường Trị được vuốt lông, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh trai cậu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Giản Thư.