Chương 9: Đi chơi

Đường Trì nhận ra, hớn hở ra mặt.

"Thật hả anh? Anh không gạt em chứ?" Đường Trì cứ có cảm giác không thật, véo mình một cái, không phải là mơ.

"Ừm, anh chỉ xin nghỉ hai ngày, em phải ở nhà tự kiểm điểm năm ngày đúng không? Vừa vặn anh đưa em ra ngoài ngắm nhìn thế giới một chút." Giọng của Cố Vọng hơi khàn, lúc nói chuyện có thể cảm giác được cơn đau từ yết hầu.

Ôi, thật sự hết cách với Đường Trì.

Đường Trì lập tức vui vẻ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vọng, lại thấy vết bầm tím chậm rãi hiện lên trên cổ anh.

Cậu khẽ run rẩy, vô cùng đau lòng, cậu cảm thấy vừa rồi mình chính là một tên súc sinh, sao lại đối xử với anh mình như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải là người:

"Anh ơi, em xin lỗi, em không cố ý..."

Cố Vọng xua tay, định nói không sao, lần sau không được làm vậy nữa là được, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Đường Trì giơ tay tự tát một cái, âm thanh chát chúa vang lên chứng tỏ rất mạnh. Cố Vọng cách cậu một khoảng vẫn cảm nhận được uy lực còn sót lại.

Cố Vọng vội vàng kéo tay Đường Trì, đề phòng cậu lại lên cơn.

"Dừng lại, anh không sao, học trò này ở đâu? Hại người không lợi mình? Cút đi sắp xếp đồ đạc đi, hai giờ chiều xuất phát."

Đường Trì ngây ra: "Nhưng, nhưng cổ của anh..."

Câu tiếp theo đã bị ánh mắt của Cố Vọng chặn lại, Đường Trì sợ anh nổi giận, lập tức chạy ào vào phòng.

Cố Vọng ở sau lưng cậu khẽ lầm bầm: "Như vậy mới ngoan."

Sau đó anh khẽ sờ lên cổ, vết bóp cổ đau đến mức anh phải xuýt xoa.

Thằng ranh này!

Hai người tới thành phố A thì trời đã tối, Cố Vọng dẫn Đường Trì đi ăn qua loa một chút, dù sao thì hai người, một người cổ quấn băng vải, một người dán băng y tế cá nhân, thoạt nhìn không giống người tốt cho lắm.

Cố Vọng cảm thấy mình vẫn còn ổn, nhưng Đường Trì không nhận người thân sau lưng anh thì không chắc lắm, mới vừa tiến vào thang máy đã dọa chạy một người rồi.

Đường Trì khó hiểu, sờ sờ băng y tế cá nhân trên mặt, cậu còn cố tình chọn một miếng dán hoạt hình đáng yêu, chẳng lẽ mất thẩm mỹ đến vậy? Cậu nghi hoặc nhìn anh trai mình.

Cố Vọng: “…”

Anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt Đường Trì một lát, Đường Trì nhìn rất đẹp trai, đây là sự thật được công nhận từ nhỏ tới giờ. Chỉ là khi còn bé góc cạnh khuôn mặt không rõ ràng như vậy, hồi đó nhìn cậu giống hệt một con búp bê Tây Dương.

Bây giờ đuôi mắt Đường Trí hơi nhếch, ngũ quan cho dù tách ra hay hợp lại đều cực kỳ đẹp. Đường cong khuôn mặt sắc bén, cằm nhọn, là một khuôn mặt đẹp trai sáng láng. Nhưng mà hiện tại trên mặt dán hai miếng băng y tế cá nhân màu sắc rực rỡ, trông như phường trộm cướp, ừ, không giống người tốt tẹo nào.