Chương 1

Nhung Viễn đẩy cặp kính trên sống mũi lên, cúi đầu giả bộ như đang nghịch điện thoại, tránh thoát khỏi đám cảnh sát đang đi tuần tra phía sau.

Anh để ý tới động xung quanh, phát hiện đằng trước cũng có cảnh sát.

Nếu cứ đi như vậy khẳng định sẽ đυ.ng phải họ, yên lặng đánh giá một chút, Nhung Viễn quyết đoán đi vào trong một tiểu khu.

Chất lượng của tiểu khu này cũng không tệ, nhưng không có bảo vệ canh cửa. Nhung Viễn đi theo đám người đằng trước vào trong tiểu khu.

Cảnh sát vẫn còn đang tuần tra trên phố, mà anh lại một lần nữa thành công chạy trốn ngay dưới mắt bọn họ.

Anh lang thang không có chút mục tiêu nào đi quanh tiểu khu, tự hỏi kế tiếp nên làm gì.

Khẳng định trong chốc lát không thể rời đi ngay được, Nhung Viễn nhìn thấy một cánh cửa đang mở ở phía trước, anh đi vào.

Tòa nhà mà anh tiến vào này có mười bảy tầng, mỗi tầng gồm ba căn hộ.

Không có thẻ thang máy thì không thể đi thang máy, Nhung Viễn đành đi thang bộ, mỗi khi lên tới tầng mới đều nhìn một cái.

Lúc lên tới tầng tám, anh dừng lại, nhìn căn phòng đang hé cửa một nửa, khóe môi khẽ cong lên.

Ngoài cửa có đặt một đôi giày cao gót màu đen, không có giày của đàn ông.

Nhung Viễn vẫn quan sát kỹ rồi mới nhẹ nhàng tiến vào.

Phòng khách rất lớn, không có ai ở trong hết.

Nhung Viễn nghiêng tai nghe ngóng âm thanh trong phòng, phát hiện hẳn là có người đang ở phòng tắm giặt quần áo.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, không rảnh nghĩ tiếp nữa, anh lắc mình trốn ra phía sau cánh cửa phòng ngủ.

“Tùng Dao có ở đây không? Có chuyển phát nhanh!”

Anh trai nhỏ bên chuyển phát nhanh lễ phép gõ gõ cánh cửa đang khép hờ này, tuy rằng trước khi tới anh ta đã gọi điện thoại rồi, nhưng vẫn không thể trực tiếp tiến vào nhà người ta.

Tùng Dao nghe được tiếng gọi liền từ phòng tắm đi ra cửa.

“Tùng Dao phải không? Cô có chuyển phát nhanh, mau kí nhận.”

Trong mắt anh trai nhỏ chuyển phát nhanh hiện lên vẻ kinh ngạc, cười ha hả mà đưa một thùng giấy cho cô.

Tùng Dao nhận lấy thùng giấy rồi ký tên mình lên giấy.

Anh trai nhỏ bên chuyển phát nhanh nhìn cô, tán thưởng nói: “Cô thật sự rất xinh đẹp.”

Tùng Dao cười một chút, xinh đẹp đến cực điểm.

“Cảm ơn, anh vất vả rồi, đi cẩn thận.”

Giọng nói của người phụ nữ này cũng khiến người ta phải kinh diễm tựa như dung mạo của cô vậy, anh trai nhỏ bên chuyển phát nhanh do dự một chút, cuối cùng vẫn giữ lại không nói ra những lời trong lòng.

Người phụ nữ xinh đẹp như vậy khẳng định chướng mắt anh ta, vẫn là thôi đi.

Đóng cửa lại, Tùng Dao đặt thùng giấy ở trong phòng khách, xoay người quay lại phòng tắm.

Nhung Viễn ở phòng ngủ vừa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, vừa quan sát cách bài trí ở trong phòng.

Về cơ bản thì có thể xác định ăn hộ này không có nam chủ nhân, tất cả đồ đạc trong nhà đều là của phụ nữ, còn về những thứ khác cũng cần phải tới phòng tắm xem mới rõ được.

Nhung Viễn thả lỏng rất nhiều, ngồi ở trên giường lớn chờ nữ chủ nhân của căn hộ này tiến vào.

Tùng Dao thu dọn mọi thứ xong xuôi, cô mặc một trước áo sơ mi trắng dài lên người rồi ôm quyển sách vừa mới ký nhận đi tới phòng ngủ.

Đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra, cả người Tùng Dao lập tức cứng đờ, quyển sách trên tay suýt nữa rơi trên mặt đất.

Một người đàn ông mang kính gọng vàng đang dựa người vào đầu giường nghịch nghịch một cái khung ảnh, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn trông rất nho nhã tuấn tú, nhìn qua như một vị bác sĩ ưu nhã.

Người đàn ông đó rất cao, chân rất dài.

Sau khi thấy cô đi vào, anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua người cô, theo mắt cá chân trắng nõn của cô dần hướng về phía trên, lướt qua đôi chân thon dài trơn bóng của cô, đảo qua hai bầu ngực căng tròn của cô, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô.

“So với trên ảnh chụp còn xinh đẹp hơn.”

Người đàn ông buông khung ảnh trong tay xuống, đặt nó vào lại vị trí ban đầu trên tủ đầu giường, đứng dậy sải từng bước dài đi tới trước mặt cô.

“Anh là ai?”

Tùng Dao bình tĩnh hỏi.

Nhung Viễn dùng ngón tay nâng khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô lên nhìn kỹ.

“Không sợ sao?”

“Sợ thì có tác dụng gì ư?”

Ánh mắt của người đàn ông âm u, Tùng Dao ngửa đầu lên nhìn thẳng vào anh.