Chương 2

Nhung Viễn âm trầm nhìn cô một hồi lâu, bỗng nhiên anh buông tay ra, nở nụ cười.

“Lá gan thật lớn, nhan sắc này không chỉ hợp với khẩu vị của tôi, tính cách cũng rất thú vị.”

Nhung Viễn rút quyển sách trong tay cô ra đặt lên trên tủ đầu giường, sau đó hai tay anh nhanh chóng kéo mạnh hai vạt áo sơ mi của cô ra hai phía, chiếc áo rách thành đôi.

Tùng Dao nhìn chằm vào cánh tay rắn chắc ẩn sau áo sơ mi của anh, âm thầm kinh hãi.

Cúc áo bị giật đứt rơi trên mặt đất, nhảy lên mấy cái rồi cuối cùng lăn vào trong một góc.

Thân thể trắng nõn của người phụ nữ lập tức hiện ra trước mắt anh.

Phần dưới của Nhung Viễn đã nghẹn mấy tháng chưa được phóng thích du͙© vọиɠ trong nháy mắt ngẩng đầu.

Nội y ren màu trắng thật mỏng, mỏng tới mức anh có thể xuyên qua lớp ren nhìn thấy đầu ngực bên trong của cô.

Có thể là do khẩn trương, đầu ngực của người phụ nữ dần trở gồ lên, để lộ Tiểu Đậu Tử dưới lớp nội y bằng ren.

Nhung Viễn liếʍ môi dưới, không thể không thừa nhận, mỗi một chỗ trong thân thể của người phụ nữ này đều hợp với thẩm mỹ của anh.

Bàn tay to nắm lấy bộ ngực sữa của cô, cảm giác mềm như bông vậy, Nhung Viễn xoa bóp, nhìn cô hỏi: “Sao lại lớn như vậy chứ, có phải tự mình sờ hay không?”

Tùng Dao lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, không đáp lời.

Nhung Viễn nhướng mày, người phụ nữ này có phải quá mức bình tĩnh rồi không, không kêu không gọi còn chưa tính, vậy mà còn dùng cái thái độ này nhìn mình nữa chứ?

Hai bàn tay to linh hoạt nhanh chóng cởi bỏ nội y của cô rồi ném lên trên giường.

Nhũ thịt của người phụ nữ bị nắn bóp run rẩy lộ ra, trắng nõn non mềm, bởi vì quá lớn nên có hơi rũ xuống.

Hầu kết của Nhung Viễn lên xuống liên tục, bàn tay to của anh không ngừng trêu chọc đầu ngực hồng nhạt của cô.

Tùng Dao nhịn không được khẽ rên nhẹ một tiếng.

“Ha, tôi còn tưởng rằng cô là người lãnh đạm chứ.”

Hiển nhiên người đàn ông rất vừa lòng với phản ứng của cô, động tác trên tay không ngừng gia tăng.

Tùng Dao cắn chặt lấy môi mới không phát ra tiếng rêи ɾỉ trong miệng.

Thân thể cao lớn của Nhung Viễn bao bọc lấy thân hình mềm mại của cô, một bàn tay xoa nắn lẫy nhũ thịt của cô, một tay khác theo sống lưng bóng loáng của cô lướt qua vòng eo mảnh khảnh của cô, dừng lại một lát rồi chuyển xuống xoa bóp cặp mông căng tròn kia.

Nhéo cặp mông đầy đặn của cô gái, anh cảm thấy vẫn chưa đủ nghiện, liền nắm lấy qυầи ɭóŧ của cô rồi kéo xuống.

Qυầи ɭóŧ rớt ở bên chân, trên người không chút mảnh vải che nào khiến cô có chút lạnh. Tùng Dao thoáng rùng mình một cái, lòng bàn tay trở nên ướŧ áŧ.

Nhung Viễn cúi đầu ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi liếʍ láp.

Vành tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, thân thể như có dòng điện xẹt qua, Tùng Dao nhịn không được nhẹ giọng rêи ɾỉ.

“Ư…”

“A.”

Người đàn ông cười khẽ bên tai cô, hơi thở ấm áp lướt qua lỗ tai, đánh thẳng lên thần kinh đại não.

Xem chừng như chơi đủ rồi, Nhung Viễn dừng tay lại, đột nhiên chặn ngang bế cô lên rồi ném lên trên giường lớn.

Thân thể Tùng Dao trần trụi, vẻ mặt vô cảm nhìn người đàn ông bên mép giường đang nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người ra. Chỉ sau mấy chục giấy ngắn ngủi, anh đã cởi hết đồ của của mình.

Thân hình với nước da trắng cân xứng với những cơ bắp rắn chắc, không khoa trương, trông rất hoàn hảo, điển hình mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt.

Tùng Dao nhìn anh từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng trên cơ bụng hoàn mỹ của anh, sau đó lướt xuống phía dưới nhìn dươиɠ ѵậŧ thô to gắng gượng của anh.

Tùng Dao không biết kích thước của dươиɠ ѵậŧ của anh là bao nhiêu, chỉ biết nó rất lớn.

Nhung Viễn nhìn theo ánh mắt cô, cúi đầu nhìn người anh em tràn trề tinh lực của mình, hơi ưỡn eo ra đằng trước.

Nam căn thô tráng của người đàn ông thẳng tắp diễu vỡ giương oai với người phụ nữ trên giường, theo động tác của người đàn ông không ngừng đong đưa.

“Vừa lòng không? Trong chốc lát làm chết cô!”

Đôi môi mỏng của Nhung Viễn khẽ cong lên, trông anh chẳng khác gì tên bại hoại vô sỉ.

Trông đẹp trai, dáng người cũng không tồi.

Tùng Dao nhìn anh, bình tĩnh suy nghĩ.