Chương 5: Hẹn hò

“…...” Tại sao cô lại lên xe anh ta?

Trong lòng Diệp Tang nghĩ như vậy, lại kinh ngạc phát hiện, chân của mình hoàn toàn không thể khống chế tiến đến chiếc xe máy kia, tiếp theo đi thêm một bước nhỏ.

Ở dưới ánh mắt Hoắc Cẩn Đình, Diệp Tang giống như trúng tà giống nhau, thật đúng là muốn lên xe anh.

Thẳng đến khi gió đêm nhu hòa bỗng nhiên trở nên sắc bén, thổi đến đôi mắt cô có chút không mở ra được, cô mới phản ứng lại, cô rốt cuộc đang làm cái gì.

Vào buổi tối, ngồi trên xe một người đàn ông, mà cô, ngay cả người này tên gì cũng không biết…

“Anh muốn chở tôi đi đâu?”

Giọng nói của Diệp Tang bị gió thổi có chút không rõ ràng, nhưng Hoắc Cẩn Đình vẫn nghe ra được.

“Ngồi lên xe rồi mới hỏi, cũng không muộn lắm nhỉ?”

“…...” Diệp Tang không còn gì để nói, dừng một chút hỏi ra một vấn đề cô tương đối để ý, “Anh tên gì?”

“Hoắc Cẩn Đình.”

“…”Ở trong lòng Diệp Tang đã đem ba chữ Hoắc Cẩn Đình tinh tế nhai hai lần: “Trước 11 giờ tôi phải trở về.”

Lần này, Hoắc Cẩn Đình không lập tức trả lời Diệp Tang, bởi vì anh đang tính toán thời gian.

Đi tới đi lui một vòng không sai biệt lắm khoảng một giờ, mà hiện tại ít nhất 9 giờ rưỡi, như vậy thời gian của anh cũng chỉ dư lại nửa giờ…

“Uy —— anh có nghe tôi nói không? Trước 11 giờ tôi phải trở về.” Cô có thể kêu tên của anh, nhưng không biết vì sao thế nhưng kêu không ra khỏi miệng được, cho nên cô kêu uy…

“11 giờ rưỡi.” Hoắc Cẩn Đình trả lời.

Anh thừa biết nửa giờ không có khả năng làm xong, nhưng một giờ hẳn là không thành vấn đề.

Diệp Tang ở trong lòng tính toán, cũng chỉ kém nửa giờ, hẳn là không có gì, vì thế không nói nữa.

20 phút sau, xe máy dừng ở trước cửa một gian biệt viện.Hoắc Cẩn Đình rút chìa khóa, tháo mũ bảo hiểm xuống treo trên xe máy, giơ tay xoa xoa tóc, hết thảy động tác đều rất tự nhiên.

Diệp Tang bị gió thổi có chút ngây ngốc, tầm mắt dừng ở cánh cửa cổng đang đóng ở khu biệt viện này.

Cô cho rằng chỉ là một buổi hẹn hò, anh sẽ dẫn cô đi dạo đâu đó, uống ly trà sữa gì đó, sau đó nắm tay, tiếp theo là hôn môi… quá lắm thì giống như ngày dó ở hẻm nhỏ giống như Dương Linh… Này này này… Tình huống này giống như không đúng a!

“Đây là nơi nào?”

“Nhà tôi.” Hoắc Cẩn Đình nói, gạt chân chống xe máy.

“?!”Nhà anh? Hình như phát triển quá nhanh?!

Diệp Tang chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hoắc Cẩn Đình, không ngờ Hoắc Cẩn Đình cũng nhìn cô, ánh mắt so với cô còn nghi hoặc hơn: “Xuống dưới à.”

“…”Môi Diệp Tang run run, không nhúc nhích.

Lông mày Hoắc Cẩn Đình nhíu lại, tay duỗi ra ôm eo Diệp Tang, một tay ôm cô xuống xe.

Thật nhẹ, như trang giấy, eo cũng rất nhỏ, dường như dùng sức một chút là có thể bẻ gãy, Hoắc Cẩn Đình bắt đầu có chút lo lắng, chờ lát nữa có khi nào không cẩn thận thao hỏng hay không.

Diệp Tang hít một hơi khí lạnh.

Lúc nãy trên xe, là cô ôm anh, cách áo sơ mi, cô có thể mơ hồ cảm giác được cơ bắp rắn chắc trên bụng anh, nhưng Hoắc Cẩn Đình cũng mới mười chín, vẫn mang hơi thở thiếu niên, cho nên Diệp Tang vẫn luôn chưa cảm giác được tính uy hϊếp.

Nhưng bây giờ, chỉ có hai người ở biệt viện, một tay Hoắc Cẩn Đình bế cô lên một cách mạnh mẽ, làm trái tim cô đập thình thịch.

“Tôi, tôi phải về nhà…”

Mới vừa buông eo nhỏ của Diệp Tang ra, rút chìa khóa đi về phía cửa nhà, Hoắc Cẩn Đình nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhìn cô, “Em mới vừa nói cái gì?”

Diệp Tang bị Hoắc Cẩn Đình nhìn như vậy sợ tới mức hơi co lại bả vai, “Tôi, tôi nói… Tôi phải về nhà…”

“Xuy ——” Hoắc Cẩn Đình cười nhạo ra tiếng, xoay người tiến lại gần Diệp Tang, nghiêng đầu nhìn cô, “Đều đã đến đây, cậu còn cùng tôi nói phải về nhà, cậu chơi tôi sao?”

Đèn đường có chút sáng, chiếu xuống trên người Hoắc Cẩn Đình làm làn da anh càng trắng, Diệp Tang không rõ, băt đầu từ khi nào, vì sao nhìn anh, cư nhiên còn cảm thấy anh soái giống nam chính quỷ hút máu trong manga, cô sợ rằng cô thật sự nhập ma rồi.

“Hỏi em đấy!” Thanh âm Hoắc Cẩn Đình âm trầm xuống dưới, bởi vì anh nổi lên lửa giận, không chỉ vì bị cô chơi đến phát hỏa, mà còn muốn thao cô để lập lửa.

Đúng vậy, muốn thao cô, cho nên anh mới có thể đi tìm cô.

Anh đối với con gái rất ít khi chủ động, nhưng bộ dáng cô vâng vâng dạ dạ bộ đã gợi lên hứng thú của anh.

Cảm giác này từ mấy ngày trước vẫn luôn gãi tâm anh.

Diệp Tang mím môi, nhỏ giọng lên tiếng, “Tôi...tôi cho rằng chỉ là hẹn hò.”

“Em cho rằng?” Hoắc Cẩn Đình cười, “Khi nào đến phiên cậu cho rằng?”

“…”Này như thế nào cảm giác có chút giống cưỡng bách a!

Bất tri bất giác môi Diệp Tang run run, không hé răng, nhưng Hoắc Cẩn Đình thấy được rõ ràng, hốc mắt cô hơi ửng hồng, đôi mắt cũng có chút mê mang, đó là hơi nước.

Tâm càng ngứa, cái loại xúc động này dường như đang nhấn chìm anh, chợt máu trong l*иg ngực bắt đầu sinh trưởng.

Nhưng anh cũng không có khả năng ép buộc cô, nếu không truyền ra ngoài, về sau anh còn lăn lộn như thế nào được nữa?

Cho nên anh hít một hơi thật sâu, cưỡng chế tia xao động kia, rũ mắt xuống gật gật đầu, “Hẹn hò đúng không…”

Diệp Tang nhìn biểu cảm của anh, căn bản không dám lên tiếng, cúi đầu, trong mắt Hoắc Cẩn Đình bộ dáng cô hiện tại không khác gì cô vợ nhỏ mắc lỗi, bàn tay anh nắm chặt.

Anh nhắm mắt lại, tĩnh tâm, mở miệng, “Được, vậy hẹn hò, em nói đi, muốn như thế nào?”

“…”Hỏi cô?

Diệp Tang ngốc, thật cẩn thận nhấc mắt lên, thấy Hoắc Cẩn Đình tuy rằng thoạt nhìn xác thật tức giận, nhưng cũng không giống gạt người.