Chương 6: Đi xem phim

Nói thật, nếu anh muốn dùng sức mạnh gì đó, cũng sẽ không cần thiết cùng cô lãng phí nước miếng.

“Câm?” Giọng nói Hoắc Cẩn Đình lớn hơn hai cái đề-xi-ben.

Diệp Tang bả vai co rụt lại, theo bản năng phun ra ba chữ, “Xem phim điện ảnh… Xem phim gì cũng được…”

“Xem phim điện ảnh đúng không?”

“…Đúng vậy.”

“Được, vậy xem phim.” Hoắc Cẩn Đình đáp ứng rất dứt khoát.

Diệp Tang vừa nghe, thần kinh căng chặt chậm rãi buông ra, xoay người nắm tay vịn xe máy liền nhảy lên ngồi, chờ đợi Hoắc Cẩn Đình dẫn cô đi rạp chiếu phim.

“Em làm gì thế?” Vẻ mặt Hoắc Cẩn Đình vô cảm.

Diệp Tang càng cạn lời, “Không phải đi xem phim sao?”

Hoắc Cẩn Đình cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, “Xem ở nhà tôi!”

“Nhà anh?!” Như thế nào lại là nhà cậu?!

“Ai quy định xem phim nhất định phải đi rạp chiếu phim?”

“…” Thế nhưng cô không còn lời gì để nói!

Hoắc Cẩn Đình đợi vài giây, thấy Diệp Tang ăn vạ trên xe máy bất động, liếc mắt nhìn cô một cái, cất bước tiến lại.

Diệp Tang lo lắng nuốt nước bọt, “Tôi, tôi muốn gọi điện thoại…”

“Gọi em gái em!” Tay Hoắc Cẩn Đình duỗi ra, một phen ôm lấy Diệp Tang muốn đem cô ôm xuống xe máy, ôm vai cô tiến vào nhà.

Sức lực của cánh tay anh giống như sắt thép gắt gao ôm chặt cô, Diệp Tang mới buông lỏng thì bây giờ cả người thắt lại.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hoắc Cẩn Đình, dùng ánh mắt đáng thương cầu xin anh, mà Hoắc Cẩn Đình căn bản không để ý tới, đều không liếc nhìn cô một cái, bởi vì anh sợ nhìn một cái sẽ nhịn không được, không chờ nàng gật đầu liền trực tiếp đem cô làm thịt, như vậy một đời thanh danh của anh không phải sẽ bị huỷ hoại?

Đi đến trước cửa, Hoắc Cẩn Đình lấy chìa khóa ra, tay buông bả vai Diệp Tang ra đi mở cửa.

Vừa được tự do, suy nghĩ Diệp Tang vừa động, tự cho là thần không biết quỷ không hay lui hai bước, xoay người muốn trốn chạy.

Chỉ là thân thể cô mới chuyển qua, cánh tay đã bị bàn tay to của Hoắc Cẩn Đình chế trụ, ngay sau đó một lực kéo mạnh làm cô choáng váng.

Phịch một tiếng trầm đυ.c, cặp sách Diệp Tang đeo nện trên ván cửa, cô cũng bị chấn động, còn chưa phục hồi tinh thần lại, một thân ảnh liền chặn ánh sáng, mà vị trí dưới xương quai xanh, bị một bàn tay to gắt gao đè lại.

Hoắc Cẩn Đình híp mắt nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay lớn đang tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đôi mắt lộ ra khủng hoảng, đôi môi đẫy đà hé mở, eo thon trong lòng bàn tay anh không ngừng run.

Anh vẫn luôn cảm thấy chính mình rất bình thường, cùng làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ không có ham mê gì đặc biệt, ngoại trừ sướиɠ ra, chính là thay đổi khẩu vị.

Nhưng hiện tại, anh không chỉ có du͙© vọиɠ mãnh liệt, còn muốn phá hủy nó, mỗi một tế bào trong thân thể đều đang phát ra tiếng kêu lớn, thao chết cô…

Lý trí bang một tiếng đứt đoạn, Hoắc Cẩn Đình đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy đôi môi rung động đang hé mở của Diệp Tang thật mạnh.

Xúc cảm mềm mại, muốn một ngụm cắn rớt, thật muốn mυ"ŧ trong miệng tinh tế nhai, mà anh đã thật sự làm vậy, hung hăng mυ"ŧ môi cô vào miệng, điên cuồng gặm cắn.

Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn làm Diệp Tang kêu rên ra tiếng, tay chống trên vai Hoắc Cẩn Đình dùng sức muốn đem anh đẩy ra.

Nhưng Hoắc Cẩn Đình lại giống như ngọn núi, mặc kệ cô dùng lực đẩy như thế nào cũng đều không nhúc nhích, lưỡi còn nhân cơ hội tiến vào trong miệng cô.

“Ngô —— không ——” mang theo tiếng khóc nức nở cùng với động tác giãy giụa, quả thực chính là một liều thuốc kí©h thí©ɧ.

Hoắc Cẩn Đình truy đuổi đầu lưỡi ngọt ngào của cô khắp nơi, bàn tay dịch một chút xuống ngực, một phen nắm lấy bầu ngực bên trái đáng yêu mượt mà.

Ngực thiếu nữ không lớn, nhưng lại rất no đủ mềm mại, vừa vặn đủ một nắm tay Hoắc Cẩn Đình, du͙© vọиɠ nãy giờ bị khống chế nháy mắt từ lòng bàn tay lan tràn đến trái tim… Làm người khác trầm mê…

Diệp Tang nóng nảy, địa phương chưa từng bị người khác chạm qua hiện tại cứ như vậy bị Hoắc Cẩn Đình nắm ở trong tay, tùy ý xoa bóp, tay cô chống trên ngực Hoắc Cẩn Đình chuyển động, muốn đem cái tay kia kéo ra.

Chỉ là càng muốn kéo ra, lực đạo nắn bóp lung tung càng nặng hơn, đau đến mức cô nhíu mày thụt vai lại, đôi môi bị lấp kín phát ra tiếng nức nở mơ hồ không rõ.

Thời điểm thanh âm kia xuyên qua tai Hoắc Cẩn Đình hóa thành một cổ nhiệt, trong nháy mắt xỏ xuyên qua bụng dưới Hoắc Cẩn Đình.

Anh chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, dươиɠ ѵậŧ đã bành trướng lên lại trướng thêm một vòng, ngạnh đến khó chịu…

Từ trước đến nay Hoắc Cẩn Đình không phải người sẽ ủy khuất chính mình, đặc biệt ở phương diện tìиɧ ɖu͙©, nếu thứ đó đã động đậy, vậy thì không cần nhịn nữa, cho nên một tay anh nắm mông Diệp Tang ấn mạnh vào dươиɠ ѵậŧ mình.

Diệp Tang cảm giác được cây gậy đỉnh trên bụng nhỏ, thứ đó thật nóng, nguồn nhiệt dễ dàng xuyên thấu quần anh và đồng phục của cô, áp lên da thịt cô.