Chương 2: Cổ Trang

Chương 2

Tùy Viên không nghe được tiếng kêu tan nát cõi lòng bao hàm huyết lệ của 5237, bởi vì cậu đã tự động tiến nhập vào kịch bản, mỉm cười mỹ miều dùng cây quạt nâng cái cằm của thiếu nữ bán mình.

...... Lớn lên còn không đẹp bằng ta. Tùy Viên hơi có vẻ ghét bỏ, nhưng lại như cũ híp mắt nghiêng đầu cười khẽ, tóc dài đen nhánh rũ xuống, quét đến hai gò má thiếu nữ, lập tức làm cho mặt của cô gái trướng đến đỏ bừng.

"Khóc như vậy làm ta cũng thấy thương, đã muốn bán, vậy bán cho ta thế nào?" Tùy Viên vươn tay, ngón trỏ thon dài ở dưới mắt thiếu nữ nhẹ nhàng quẹt qua, khơi mào một khỏa nước mắt trong suốt, nổi bật trên ngón tay trắng muốt như ngọc.

"Nếu..... Nếu đại nhân giúp dân nữ an táng lão phụ, dân nữ nguyện ý vì đại nhân làm trâu làm ngựa......" Thiếu nữ nức nở nói. "Nhưng mà, dân nữ lúc mẫu thân trước khi lâm chung đã thề, cả đời này tuyệt không làm thϊếp, kính xin đại nhân thành toàn!"

"Làm thϊếp?" Tùy Viên khẽ hừ một tiếng, tràn đầy khinh miệt. "Ngươi xứng sao?"

Thiếu nữ con ngươi lập tức co rụt lại, lộ ra vài phần không thể tin được, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời thế nào.

"Ta là thân vương, nữ nhân có thể vào ở trong phủ, cho dù là làm thϊếp, cũng là nữ nhi đại gia tộc." Tùy Viên mỉm cười, thanh âm mập mờ đa tình, lời nói nhổ ra lại lạnh như băng rét thấu xương. "Ngươi muốn làm, bất quá cũng chỉ có thể làm một con nha hoàn thông phòng vô danh. Người đã bán cho ta, xử trí như thế nào, đều dựa vào một câu của bổn vương, một con nô tỳ thôi, còn tưởng mình băng thanh ngọc khiết quý giá ư? Thật sự là không biết tốt xấu."

Thiếu nữ hơi hơi mở miệng, lệ như trân châu đứt chỉ rơi xuống: "Thỉnh...... Thỉnh đại nhân giơ cao đánh khẽ, dân nữ...... Dân nữ không nghĩ nhập vương phủ!"

"Không nghĩ nhập có thể không nhập sao?" Tùy Viên cười lạnh."Ta muốn ngươi, ai dám nói một chữ 'Không'?"

Lời còn chưa dứt, vừa vặn hợp thời có người hô to một tiếng "Ta dám!" Tùy Viên âm thầm hài lòng lần đầu biểu hiện của mình quả nhiên biết tròn biết méo, quay đầu không đếm xỉa nhìn về phía nữ chính từ đám người lao ra làm "Anh hùng cứu mỹ nhân".

"Khá lắm thân vương! Ở bên đường khi dễ phụ nữ và trẻ em, cãi ra cuồng ngôn, dưới chân thiên tử, luân lí ở đâu mà ngươi dám không để mắt kỷ cương, cường đoạt dân nữ!" Nữ chính thoạt nhìn vóc người nhỏ xinh, nhưng khí thế tuyệt không yếu, chỉ là tướng mạo làm cho Tùy Viên hơi có vẻ thất vọng, dù sao theo 5237 phổ cập khoa học, gần đây đều lưu hành dạng nữ chính vẻ đẹp tiềm ẩn, vẻ đẹp mắt bên ngoài đều là pháo hôi.

Tùy Viên khiêu mi:"Ngươi là ai? Dám nói chuyện như thế với bổn vương?"

"Dân nữ là con gái của hình bộ thượng thư, Phạm Thái Dao." Nữ chính hướng Tùy Viên làm lễ, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, luật phát lập tức liên tiếp từ miệng nàng phun ra, mồm miệng rõ ràng lanh lợi, khí thế bức nhân — nghe nói, vị này chính là nữ chính xuyên không, nghề nghiệp trước khi xuyên là luật sư......

Người vây xem lặng lẽ xôn xao, tuy không dám công khai đối kháng Tùy Viên, nhưng ở trong đám người vì Phạm Thái Dao ủng hộ chỗ nào cũng có. Có dư luận duy trì, Phạm Thái Dao càng nghiêm nghị, gặp Tùy Viên bị mình nói đến đuối lý, hai gò má như vừa xấu hổ vừa tức giận nổi lên hồng nhạt, không khỏi vì dung nhan mỹ lệ đến cực điểm kia đình chỉ trong chốc lát, lập tức rất nhanh ổn định tâm tình của mình lại.

"...... Coi như ngươi giỏi, con gái Hình Bộ thượng thư Phạm Thái Dao, bổn vương nhớ kỹ ngươi!" Tùy Viên oán hận lưu lại một câu, nhìn Phạm Thái Dao ngang nhiên xoay người, nâng dậy thiếu nữ vẫn bị kinh hãi thút tha thút thít, ôn nhu trấn an, không có liếc mắt nhìn y, không khỏi bị loại phớt lờ này làm tức giận, nâng môi, hất ống tay áo xoay người nhanh rời đi.

Phạm Thái Dao an ủi thiếu nữ, nghe được Tùy Viên rời đi mới nhịn không được quay đầu nhìn về phía bóng lưng của hắn, chỉ thấy người kia bộ dáng chói mắt như hoa hồng đua nở, thật sâu khắc tại trong lòng của nàng.

Tùy Viên bước nhanh rẽ vào góc phố, thẳng đế khi nữ chính nhìn không tới mới dừng lại cước bộ, ảo não hết nhìn đông tới nhìn tây. Cái tên cầm đồ không biết có còn ở hay không, giờ phút này nữ chính đang dàn xếp cho thiếu nữ bán mình chôn cha, một lát nữa thật đúng là không có cách nào trở về đem đồ cầm lại. Nếu người nọ chờ không được đem đồ cuốn đi, vậy thì thật là làm cho người ta đau lòng.

Diễn xong trở về, Tùy Viên lúc này mới chú ý tới 5237, trí não tròn vo ủ rũ trôi nổi lơ lửng, tuyệt vọng giống như sắp bị mang đi tiêu hủy vậy.

"...... Đã xảy ra chuyện gì?" Tùy Viên có chút kinh ngạc.

5237 nâng "đầu" lên, nước mắt lưng tròng vừa định mở miệng, đã bị một thanh âm khác cắt đứt: "Hóa ra ngươi ở trong này, thật đúng là để cho ta dễ tìm."

Tùy Viên xoay người, kinh hỉ phát hiện nam tử giúp cậu cầm đồ đã đứng sau lưng, tiếu ý doanh doanh nhìn cậu.

"Đa tạ!" Tùy Viên lễ phép nói lời cảm tạ, tiếp nhận đồ trong tay nam tử, cực lực kiềm chế vui sướиɠ tìm được đồ bị mất.

"Không cần đa lễ." Nam tử cười nói, đánh giá trên dưới Tùy Viên một lát, hiển nhiên cũng đã nhìn thấy màn kịch cậu khi nam bá nữ lúc nãy, trong ánh mắt cực kì phức tạp, cũng không có ý tứ ly khai.

Tùy Viên đối với giao tiếp với nhân vật ngoài kịch bản rất là khó xử, muốn lễ phép đưa ra lời cáo từ lại nhất thời tìm không được từ thích hợp, không khỏi đem tầm mắt trôi về hướng 5237.

"Người này, ngươi phải chú ý." 5237 có chút vô lực nói. "Hắn là nam chính thế giới này, ta không rõ lắm hắn thế nào đột nhiên chạy tới đây, trong kịch bản cũng không có đoạn tiếp xúc giữa ngươi và hắn, ngươi...... chính mình nhìn xem a."

Nghe xong lời 5237, Tùy Viên càng cảm giác khó giải quyết, cậu trầm ngâm một chút, quyết định tiếp tục sắm vai nhân vật, bất quá lần này không có kịch bản trước, chỉ có thể dựa vào chính mình tự biên tự diễn, làm cho cậu có chút không tự tin.

Vai diễn trong thế giới này của "Tùy Viên" là ở trước mặt nữ chính đủ loại đường hoàng khoe khoang, sau lưng đủ loại ảo não đền bù, là ngạo kiều miệng mạnh lòng mềm. Dựa theo nhân vật đặt ra, hôm nay bị nữ chính ghét bỏ, cậu hẳn là biểu hiện ra một loại thất lạc.

"Ngươi......vừa thấy một màn kia đi?" Tùy Viên mím môi, có chút xấu hổ quay đầu nhìn về một bên, từ trên nhìn xuống giống như là tiểu cẩu vừa bị chủ nhân đá một phát.

"...... Thấy được." Nam chính nhìn Tùy Viên gật đầu xuống, thiên ngôn vạn ngữ lại nhất thời đều phun không ra, không khỏi đưa tay vỗ vỗ đầu của y, an ủi."Nàng kia hiển nhiên là bị người nhà nuông chiều đến hư, chớ cùng nàng chấp nhặt."

Tùy Viên ngẩng đầu, mở trừng hai mắt, kẹt.

...... Cái này phát triển không đúng? Nữ chính sao lại nuông chiều? Nuông chiều chính là vai diễn của Tùy Viên này a? Nam chính dưới tình huống này không phải là nên quát tháo cậu một phen sau đó hai người đấu võ mồm, chính thức xác lập quan hệ tình địch sao?

Vì vậy, ánh mắt Tùy Viên lần nữa trôi về phía 5237, chỉ tiếc lúc này đây 5237 đang cố gắng giả chết, hoàn toàn không có ý muốn đáp lại.

Tùy Viên chỉ có thể kiên trì không ngừng tự cố gắng.

"Ta đương nhiên sẽ không cùng nàng chấp nhặt!" Tùy Viên hơi ngẩng cao đầu, ngạo mạn vuốt cằm. "Nàng cũng được coi là mỹ nhân, mỹ nhân luôn có chút đặc quyền."

Dương quang chiếu lên mặt Tùy Viên, phác hoạ gương mặt mi mục như họa, nho nhỏ ngạo mạn chỉ càng làm cho người ta càng muốn muốn dung túng sủng nịnh nuông chiều, không dậy nổi nửa phần chán ghét.

Nam tử nhìn Tùy Viên thật lâu, chậm rãi chấp nhận gật đầu:"Quả thật, mỹ nhân luôn có đặc quyền, vô luận hắn làm cái gì, thậm chí chỉ khiến người ta muốn dung túng hắn, chỉ cần hắn cao hứng là tốt rồi."

Câu thông thành công Tùy Viên hài lòng nở nụ cười, phiến môi tách ra làm cho đôi mắt nam tử sáng lên một tia hào quang, tay phải liền lập tức cực kỳ tự nhiên khoác lên vai phải Tùy Viên, nửa ôm đi thẳng về phía trước: "Xin hỏi huynh đài xưng hô thế nào?"

"Tùy Viên." Tùy Viên nghiêng đầu cười yếu ớt, tuy nam chính nam thứ theo kịch bản hiện nay còn chưa nhận thức, nhưng sớm nhận thức cũng không phải chuyện gì lớn. "An Hòa thân vương, Tùy Viên."

"Tần Tranh, Định Viễn Hầu con trai trưởng, Phủ Viễn tướng quân Tần Tranh."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

(ko phải ta ăn bớt ăn xén lời bà đâu, bản raw nó thế)