Chương 39: Tu Chân

Chương 39:

Tùy Viên rất lo lắng, cậu tuy không biết rõ tất cả sao lại phát sinh thành ra thế này, nhưng cũng biết, vở kịch đã hoàn toàn rối loạn.

Nữ chính không nên bị Hách Liên Ngọc cướp đi, lại càng không nên lấy nàng uy hϊếp Lưu Minh Huy, Thiệu Bồi Nguyên cũng không nên coi trọng an toàn của Lưu Minh Huy, ngăn cản cậu đi tìm Hách Liên Ngọc......

Sau đoạn kịch này, Tùy Viên nhận thức sâu sắc sơ sót của mình. Từ trước cậu chỉ cho rằng vì Triệu Hi Hòa quấy rối, vở kịch mới biến thành loạn thất bát tao, hôm nay không có Triệu Hi Hòa nhúng tay, vở kịch vẫn loạn như cũ, điều này chứng tỏ đây là vấn đề của cậu – hoặc cũng có thể là lại gặp một tên sắm vai giả không thích diễn theo kịch bản?!

Là cậu chưa thấu hiểu được nhân vật? Là cậu không hiểu rõ hoàn toàn kịch bản? Là cậu chưa nắm chắc tình tiết phát triển, hay tâm lý nhân vật? Tùy Viên rất tự trách, đồng thời oán khí đối với Triệu Hi Hòa ngược lại cũng biến mất một ít. Tục ngữ nói lỗi là ở hai bên, thế giới đầu tiên chọc phải Triệu Hi Hòa, ngoại trừ có chút vận xui, nhưng hiển nhiên lỗi cũng không chỉ của mình hắn. Nếu như cậu đem nguyên bản Tùy Viên từ đầu chí cuối diễn ra, phỏng chừng sẽ không dẫn đến một đoạn nghiệt duyên này.

Nghe được Tùy Viên kiểm điểm, 5237 cũng chỉ thở dài. Tuy được chuyên môn định chế đi ra, thái độ công tác cũng cẩn trọng, nhưng không có kinh nghiệm dù sao cũng là không có kinh nghiệm, chỉ khi trải qua nhiều chuyện, kiến thức rộng rãi, tài năng thực sự mới đủ tư cách trở thành một nam thứ, mà khi Tùy Viên được sáng tạo ra đã được đưa đến thế giới khác trong khi chưa có kinh nghiệm.

"Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt rồi." 5237 chân thành an ủi. "Cho nên việc ngươi cần làm bây giờ, chính là đối phó với thay đổi trước mắt, cố gắng kéo vở kịch trở về quỹ đạo ban đầu."

"...... Có thể làm được sao?" Tùy Viên che che mặt, nói thật, cậu hiện tại đã không còn niềm tin với bản thân mình.

"Nếu như làm không được, ngươi liền định buông tha sao?" 5237 hơi hơi đề cao âm điệu.

"...... Đương nhiên là không." Tùy Viên mím môi, hít sâu một hơi, trong nháy mắt ý chí chiến đấu lại sục sôi lên. "Ngã một lần mới khôn hơn một chút, lúc này cho dù không được, cũng coi như rút được kinh nghiệm, về sau ta nhất định có thể làm tốt!"

"Chính là như vậy!" 5237 vui sướиɠ địa khích lệ nói. "Yên tâm đi, chỉ cần ngươi luôn luôn cố gắng, sẽ không thất bại!"

Tùy Viên nghiêm túc gật gật đầu.

Vở kịch đã rối loạn, nên Tùy Viên cần làm bây giờ là phải cứu nữ chính từ trong tay Hách Liên Ngọc trở về, vô luận như thế nào, nữ chính đều là thứ quan trọng nhất trong một thế giới BG, tuyệt đối không thể có nửa phần sai lầm.

Tùy Viên sai Thiệu Bồi Nguyên đi Thiên Vũ Tông cầu cứu Huyền Lăng, mà chính mình thì đáp ứng Hách Liên Ngọc ước hẹn, cố gắng kéo dài hành động của hắn, đối với cách làm mạo hiểm của Tùy Viên, Thiệu Bồi Nguyên tự nhiên không nguyện ý, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào làm lung lay quyết định của Tùy Viên, bất đắc dĩ chỉ có thể rời đi, cố gắng nhanh chóng đem Huyền Lăng chạy tới.

Đuổi được Thiệu Bồi Nguyên, Tùy Viên lần nữa liên lạc Hách Liên Ngọc, tỏ vẻ hy vọng có thể gặp hắn một lần, còn lần này, Hách Liên Ngọc không tiếp tục từ chối đề nghị của Tùy Viên, rất nhanh liền xác định thời gian và địa điểm.

Sau khi hai người gặp mặt, Hách Liên Ngọc hành động đầu tiên là ném một cái túi càn khôn cho Tùy Viên. Tùy Viên tiếp được gói to, mở ra nhìn lướt qua, thấy bên trong đều là vật phẩm mà lúc hợp tác giữa cậu và Hách Liên Ngọc yêu cầu hắn trộm vật phẩm trong tay Thẩm Gia Di, không khỏi sững sờ, lập tức minh bạch Hách Liên Ngọc đây là đang không tiếng động cảnh cáo cậu, để cậu chớ quên hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, là quan hệ cùng ngồi trên một chiếc thuyền.

Tùy Viên ánh mắt hơi trầm xuống, đem túi càn khôn thu lại, nhìn về phía Hách Liên Ngọc.

Cách ăn mặc lúc này của Hách Liên Ngọc càng mị hoặc, trường bào tím than mạ vàng mở ra, lộ ra l*иg ngực trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, trong đôi mắt mang theo vài phần mập mờ, khóe miệng giơ lên càng tỏ rõ tâm tình vui sướиɠ vào giờ phút này của hắn: "Ngươi đã lấy được thứ ngươi muốn, hiện tại, nên đến phiên ta a?"

"Ngươi chưa đυ.ng nàng?" Tùy Viên thoáng nhẹ nhàng thở ra.

"Đương nhiên, ta đã dùng huyết ma thề, nói lời giữ lời." Hách Liên Ngọc khẽ nở nụ cười. "Đυ.ng nàng liền không thể đυ.ng vào ngươi, hai người chỉ có thể chọn một, ta đem quyền lựa chọn giao vào tay ngươi."

Mặc dù lời nói nghe có vẻ phong độ, nhưng trên thực tế lại hung hăng bức người, Hách Liên Ngọc nhìn chằm chằm Tùy Viên, không buông tha một tia biểu tình biến hóa của cậu.

"Ta không biết ngươi làm như vậy là vì cái gì." Tùy Viên lạnh giọng nói.

"Vì cái gì?" Hách Liên Ngọc nhắm lại con ngươi. "Đương nhiên là bởi vì ta thích mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân có tính cách, cho nên ngươi và Thẩm Gia Di của ngươi ta đều thích ngay, thích xem các ngươi giãy dụa, thỏa hiệp, rõ ràng không cam lòng không muốn rồi lại không thể không ủy thân cho ta, giải thích như vậy được chứ?"

"Ác thú." Tùy Viên bình luận.

"Đa tạ khích lệ." Hách Liên Ngọc một bộ biểu tình vinh hạnh. "Con đường tu chân dài đằng đẵng, nhất định phải tìm chút việc vui cho mình, bằng không chẳng phải là quá mức nhàm chán?"

Mắt thấy Hách Liên Ngọc không có bộ dáng thỏa hiệp chút nào, Tùy Viên không thể không chọn biện pháp tồi tệ nhất: "...... Ngươi thả nàng."

Dựa theo nhân vật đặt ra, Lưu Minh Huy tuyệt đối không có khả năng vì nữ chính mà đáp ứng, cho dù y hiện tại đã có chút hảo cảm với nữ chính, cũng sẽ không làm như vậy. Nhưng mà Tùy Viên không phải Lưu Minh Huy chân chính, cậu có băn khoăn của mình, cho nên cậu tính toán cứu nữ chính tử trong tay Hách Liên Ngọc ra, thoát khỏi tên trư đội hữu Hách Liên Ngọc này — dù sao Lưu Minh Huy vốn là tên lật lọng, ngoài miệng nói một đằng, hành động đúng như một tên tiểu nhân, Tùy Viên đối với việc phản bội lời hứa căn bản không hề có áp lực.

Nghe được Tùy Viên trả lời, Hách Liên Ngọc ngơ ngác một chút, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia căm tức thậm chí là ghen ghét: "Không hối hận?"

"Không hối hận." Tùy Viên ngữ khí chém đinh chặt sắt.

"Thật đúng là nhìn không ra, ngươi chuyên tình như vậy, nhưng nếu ngươi thật sự thích nàng, vì sao vừa muốn hợp tác với ta tính kế nàng, đẩy nàng vào trong nguy hiểm?" Hách Liên Ngọc không hiểu nói.

Tùy Viên hơi hơi nhắm lại hai mắt:"Cái này không liên quan tới ngươi."

— trên thực tế, Tùy Viên cũng không có cách nào lý giải con người Lưu Minh Huy tình cảm mâu thuẫn này, nói ra làm cậu thật sự có chút Alexander.

"Được rồi được rồi, dù sao ta đối với chuyện này cũng không hứng thú." Hách Liên Ngọc cười nhạo một tiếng, kêu Tùy Viên đuổi theo sau đó liền xoay người rời đi, hai người rất nhanh liền tới địa điểm Hách Liên Ngọc tạm thời giam cầm Thẩm Gia Di, thấy nàng bình an vô sự, lại tựa hồ như bị phong ấn linh lực, không có sức phản kháng.

Nhìn thấy Hách Liên Ngọc và Tùy Viên cùng nhau xuất hiện, Thẩm Gia Di có chút kinh nghi bất định, ánh mắt Hách Liên Ngọc tràn đầy cừu hận, mà đối với Tùy Viên thì nhiều thêm một phần hoài nghi.

Hách Liên Ngọc đem hết thảy nhìn ở trong mắt, thầm nghĩ nữ nhân này ngược lại còn có chút đầu óc, đoán được ra tất cả có lẽ là Tùy Viên bố trí, rồi lại có chút không hiểu sao lại không vui, chỉ cảm thấy ánh mắt kia quả thực chướng mắt cực kỳ.

Hách Liên Ngọc xưa nay nghĩ gì thì làm cái đó, hắn cười khẽ một tiếng, đưa tay nắm eo Tùy Viên, từ trên xuống dưới quan sát trứ Thâm Gia Di bị khóa xiềng xích trói lại, quỳ ngồi ở góc tường: "Ngươi tự do, sư huynh thân yêu của ngươi nguyện ý dùng chính mình để đổi ngươi, mà ta cũng đồng ý."

Thẩm Gia Di cả kinh, khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Tùy Viên đang nhếch môi, tựa hồ đang đè nén gì đó, lập tức tất cả cảm xúc xông lên đầu.

Oán hận mình đa nghi, lại hoài nghi sư huynh thông đồng ma tu; mừng rỡ mình có thể tự do, sống sót; lo lắng sư huynh rơi vào miệng hổ phải thoát thân thế nào; Cảm kích y hy sinh không để ý, vì nàng mà mạo hiểm...... Thẩm Gia Di hốc mắt nóng lên, cơ hồ có nước mắt chảy xuồng, hung hăng cắn răng: "Sư huynh, không cần......"

Tùy Viên nở nụ cười hời hợt, chưa kịp trả lời liền bị Hách Liên Ngọc đột nhiên dùng sức, đặt xuống trên giường êm ở bên cạnh.

Hách Liên Ngọc cảm giác mình thật sự là mâu thuẫn, hắn không thích Thẩm Gia Di dùng ánh mắt hoài nghi đi đối đãi Tùy Viên, càng không thích nhìn bộ dạng hai người liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thϊếp, vì vậy lúc hắn chưa làm rõ được gì cả, liền tuân theo bản năng cắt đứt đối thoại của bọn họ.

Tùy Viên có vẻ đã quen bị nam nhân áp, phản ứng rất bình tĩnh, ngược lại Thẩm Gia Di đột nhiên kích động đứng dậy, giãy dụa cả giận nói: "Buông sư huynh ra! Ngươi tên cầm thú này!"

"Buông ra?" Hách Liên Ngọc môi cười to. "Đây chính là thứ ta nên được, sao có thể buông ra? Hơn nữa, ta ngược lại còn muốn tiến thêm một bước ni."

Dứt lời, hắn cúi đầu, tính toán nhấm nháp đôi môi mà hắn ngấp nghé đã lâu, lại bị Tùy Viên nghiêng đầu né tránh, ngữ khí vô cùng lãnh đạm:"Thả Thẩm sư muội."

"Sư huynh! Ta không đi!" Thẩm Gia Di kêu lên. Nàng tuy đã có thói quen lãnh tâm lãnh tình của người tu đạo, vì mình có thể không thèm để ý người khác, lại vẫn chưa thể tiêu tan thiện niệm(tâm lương thiện), không thể trơ mắt nhìn Tùy Viên vì nàng mà đi vào hang sói, mà mình lại chạy trốn?!

"Thẩm sư muội, không nên tùy hứng!" Tùy Viên quát khẽ, có chút tức giận. Cậu tuyệt không thích loại cảm giác bị người áp này, chỉ khi nữ chính chạy đi, cậu mới có thể nhanh chóng thoát thân a!

"Ngươi nói không đi liền có thể không đi sao?" Thấy hai người nổi lên tranh chấp, cảm xúc đã bị Hách Liên Ngọc bỏ quên trong lòng lập tức lại nổi lên. "Ta không tích lúc làʍ t̠ìиɦ bị người khác nhìn!"

Thẩm Gia Di trên mặt đỏ ửng một mảnh, cũng không biết là do xấu hổ hay là tức giận, đợi đến khi xiềng xích trên người được Hách Liên Ngọc vung ống tay áo lên giải trừ sau, phản ứng đầu tiên chính là muốn xông lên, phải kéo cái tên vô liêm sĩ đang khinh nhờn sư huynh nhà mình ra.

Chỉ tiếc, linh lực trên người nàng chưa khôi phục, huống hồ cho dù khôi phục, một đạo tu kim đan sơ kỳ cũng chẳng thể tạo được uy hϊếp gì với ma tu cổ thể kỳ. Hách Liên Ngọc cười nhẹ nhàng mang theo khinh miệt, phất tay trong không trung, lần nữa chế trụ Thẩm Gia Di, sau đó ống tay áo nhẹ vung, Thẩm Gia Di như là diều đứt dây bị ném ra ngoài.

Tùy Viên cả kinh, vừa định muốn xem xét tình huống, lại bị Hách Liên Ngọc ôm lấy từ đằng sau. Ghé vào bên tai của cậu, Hách Liên Ngọc cúi đầu hôn hôn cái cổ Tùy Viên, lạnh lùng cười khẽ: "Yên tâm, ta đã dùng huyết ma thề, Thẩm sư muội của người hôm nay sẽ bình an ra đến bên ngoài ni!"

Biết rõ Hách Liên Ngọc không cần phải nói dối chuyện này, Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra, mà Thẩm Gia Di giờ phút này quả thật an toàn ly khai Hách Liên Ngọc khống chế.

Thẩm Gia Di cũng không biết tất cả phát sinh thế nào, chỉ cảm giác mình đột nhiên một hồi choáng váng, đợi khi tỉnh táo lạ đã ở trong một bãi tha ma.

Bốn phía đã sớm không thấy địa điểm Hách Liên Ngọc giam cầm nàng, lại càng không biết sư huynh hiện tại như thế nào, Thẩm Gia Di đứng lên, lần đầu tiên cảm giác được mờ mịt, mà phần mờ mịt này rất nhanh bị chặt đứt.

"Thẩm sư muội!" Thanh âm quen thuộc vội vàng địa truyền tới, Thẩm Gia Di nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh Huyền Lăng và Thiệu Bồi Nguyên vội vàng, người trước khuôn mặt lạnh lẽo, người sau thì nóng nảy mà lo lắng, sau khi nhìn thấy nàng con ngươi trong nháy mắt sáng ngời. "Muội bình an? Vậy Minh Huy đâu ni?!"

"Lưu sư huynh hắn......" Thẩm Gia Di giống như nhìn thấy cứu tinh chạy tới đón, trong mắt chua xót, thanh âm cũng nghẹn ngào. "Sư phụ! Xin ngài nhanh đi cứu Lưu sư huynh! Huynh ấy lấy chính mình để đổi con, mà con bị tên vô liêm sỉ kia ném đến trong này, căn bản không biến bọn họ hiện ở nơi nào!"

Nghe được Thẩm Gia Di lời nói, hy vọng trong mắt Thiệu Bồi Nguyên lập tức dập tắt, lại thêm vào vài phần đau lòng. "Xung quanh lối ra ở chỗ ma tu kia có đặc điểm gì?!"

Thẩm Gia Di vừa định trả lời, lại chứng kiến sư phụ của mình không có chia nửa phần ánh mắt cho nàng, ngự kiếm bay lên trời, bay về một phương hướng, trong giây lát đã không thấy bóng dáng. Thiệu Bồi Nguyên cùng Thẩm Gia Di đều khẽ giật mình, hai mặt nhìn nhau chỉ chốc lát không biết làm thế nào cho phải, lại vô hức đuổi theo.

Chỉ tiếc, tốc độ Huyền Lăng thật sự là quá nhanh, hai người chậm một bước liền đã không đuổi theo được, lập tức mất mục tiêu.

"Có sư phụ tại, nhất định không có vấn đề." Thẩm Gia Di nhẹ nói, cũng không biết là đang an ủi Thiệu Bồi Nguyên hay là đang an ủi chính mình.

Thiệu Bồi Nguyên nắm chặt tay, tự trách tự oán tràn ngập đáy lòng, lần đầu tiên oán hận thực lực của chính mình không cao, bạn thân gặp nguy hiểm, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, gấp gáp gì đều không thể giúp.

Nếu như...... Nếu như mình cũng có thể có hóa thần, thông tuệ nhiều thứ, có thể mọi chuyện đã khác......?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ roshy,13938130, tịch xử lý [x2], tô nha nha, Kỳ Liên thành năm vị muội tử ném địa lôi =3333= mặt khác có muội tử nói với ta vì cái gì nhắn lại không trở về, điều này thật sự là thật có lỗi a,jj nhắn lại hệ thống rất động kinh, nếu như nhắn lại càng nhiều lời nói, ở phía sau đài cũng không phải là đúng hạn gian xếp đặt ...... Cho nên ta chỉ có thể bảo chứng tại mới nhất chương nhắn lại toàn bộ hồi phục wwww cho nên nếu có ý kiến gì hoặc là đề nghị các muội tử không muốn ở phía trước chương và tiết nhắn lại, nhất định phải đợi đến cuối cùng một cái chương và tiết nói, như vậy ta tài năng nhất định thấy được............