Chương 40: Tu Chân

Chương 40:

Hách Liên Ngọc làm rất nhiều chuyện xấu, nên rất hiểu câu nói thỏ khôn có ba hang. Sau khi đuổi Thẩm Gia Di đi, hắn lập tức mang theo Tùy Viên dời đến hang ổ thật sự của hắn.

Biết rõ Hách Liên Ngọc luôn luôn đề phòng mình, cho nên Tùy Viên cũng không làm bừa, ngoại trừ lúc đối phương thân cận biểu hiện chán ghét ra thì không có bất kỳ phản kháng nào khác, may mà Hách Liên Ngọc tựa hồ cũng không có ý định bắt buộc Tùy Viên, hoặc có lẽ là, chưa đến lúc và chưa đúng địa điểm, chưa đến địa bàn của mình Hách Liên Ngọc cũng không có ý định lập tức trở mặt với Tùy Viên.

Trên đường đi, 5237 vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách để Tùy Viên thoát thân, mà ly thú thì đã sớm chẳng biết đi đâu, bất quá Tùy Viên cũng không có tâm tư để ý đến nó, huống hồ thay vì đi theo bên cạnh cậu, ly thú tự mình chạy trốn càng thêm an toàn.

Tùy Viên dù sao cũng là đại đệ tử Thiên Vũ Tông, cầm đầu đám người tu đạo trẻ tuổi, vô cùng được coi trọng, Hách Liên Ngọc cưỡng ép Tùy Viên, liền đã chuẩn bị sẵn tâm lý trực tiếp trở mặt với Thiên Vũ Tông, đương nhiên đã cố gắng hết sức để mọi sự thỏa đáng.

Tu ma và tu đạo mỗi bên chiếm nửa giang sơn ở tu chân giới, bình thường nước giếng không phạm nước sông, bởi vì chỉ cần có một bên đột nhiên xâm phạm lợi ích của bên còn lại, kế tiếp chính là một trận đại chiến song phương. Hách Liên Ngọc tự nhiên biết rõ điểm này, cho nên trực tiếp mang theo Tùy Viên trở về động phủ cách tông môn của mình không xa, một khi Thiên Vũ Tông tìm tới tận cửa, hắn cũng có thể tìm tông môn của mình viện trợ.

Tu đạo trọng tâm mà tu ma trọng dục, so với động phủ của đại đa số tu đạo thanh khiết nhưng lạnh lẽo, thì động phủ của Hách Liên Ngọc hiển nhiên xứng với từ xa hoa. Tùy Viên thích ứng trong mọi tình cảnh, rất là thản nhiên thoải mái hưởng thụ hồ tắm mà Hách Liên Ngọc dùng noãn ngọc xây thành, tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới — tuy thân là người tu đạo, băng cơ ngọc cốt, cho dù nhiều năm không tắm cũng sẽ không bị dơ bẩn quấn thân, bất quá Tùy Viên vẫn rất hoài niệm cảm giác đã từng ngâm mình ở trong nước ấm, sau khi rửa mặt một phen sau cả người đều vô cùng thoải mái, mệt nhọc cũng tan thành mây khói.

Sau đó, cũng đã đến lúc trở mặt với Hách Liên Ngọc.

Tùy Viên từ trong túi càn khôn trong lấy ra quần áo để thay, lại dùng pháp quyết làm bốc hơi hơi nước trên người, thu thập xong sau đẩy cửa ra.

Tắm rửa xong Tùy Viên không tự giác làm dấy lên tính cách lười biếng của Lưu Minh Huy, giữa lông mày còn đọng lại hơi nước, khiến cho gương mặt vốn đã ôn nhã càng thêm nhu hòa. Nhìn Tùy Viên như thế, khiến cho Trường Hách Liên Ngọc đã nhìn thấy nhiều thứ đẹp đẽ cũng không khỏi sửng sốt một chút, trong nội tâm càng lúc càng dao động mạnh. Nghĩ lại thái độ ôn hòa suốt đường đi của cậu, Hách Liên Ngọc đứng dậy ôm lấy eo Tùy Viên, đem cậu ngồi xuống ghế mềm bên cạnh.

"Nghe nói, lúc nam nhân thời điểm đạt cực khoái nhất thời sẽ buông lỏng một lát, khi đó phát động công kích xác xuất thành công cao nhất." 5237 như cũ siêng năng ra chủ ý.

"...... Ngươi xác định để cho ta làm như vậy?" Tùy Viên có chút chần chờ.

5237 trầm mặc một cái chớp mắt: "Được rồi coi như ta cái gì cũng chưa nói."

Tùy Viên: "............"

Tùy Viên không có quan niệm trinh tiết, bản năng của cậu chỉ quan tâm đến việc can thiệp vào chuyện yêu đương của nam nữ chính sẽ xảy ra vấn đề lớn. Bất quá, nguyên tác viết theo góc nhìn của nữ chính nên không có nói rõ những việc làm của Lưu Minh Huy và Hách Liên Ngọc trong lúc cấu kết với nhau ngoại trừ những việc xấu biểu hiện rành rành ở bên ngoài, dù sao ma tu đều là người không tiết tháo, mà Lưu Minh Huy...... y so với không tiết tháo càng không tiết tháo hơn, giả sử có thể dùng thân thể đổi lấy Hách Liên Ngọc nói gì nghe nấy, Lưu Minh Huy chắc chắn sẽ không cự tuyệt, sau khi lợi dụng sạch sẽ Hách Liên Ngọc, sẽ không lưu tình chém gϊếŧ.

— nếu như hôm nay phản kháng thất bại, Tùy Viên đã xác định là chết, đương nhiên, có chết được hay không vẫn chưa biết, dù sao dựa theo nguyên tác, Lưu Minh Huy là chết trước Hách Liên Ngọc.

Nhưng mà...... ít nhất diễn biến vẫn logic ăn khớp với nhau...... A?

Nửa thân trên bị đặt ở ghế mềm, vạt áo Tùy Viên bị giật ra hơn phân nửa, cậu hơi nhíu mắt, ngăn động tác của Hách Liên Ngọc lại, đột nhiên xoay người đem đối phương đặt ở dưới thân. Hách Liên Ngọc cũng không giật mình, chỉ là cười đáp lại, khen: "Minh Huy quả thực nhiệt tình."

Tùy Viên mặt không biểu tình hơi hơi nhướng nhướng mày.

Lưu Minh Huy kiêu ngạo, cho dù là trên giường cũng tuyệt đối không ở tư thế thần phục, Tùy Viên rất nhanh ở lúc Hách Liên Ngọc cố ý phóng túng chiếm cứ chủ động, một tay đè lại bờ vai của hắn, tay kia thì dọc theo vạt áo mở rộng xé mở. L*иg ngực trần trụi, trong đầu khẩn cấp gọi 5237 tiến hành chỉ đạo hiện trường.

"Bước tiếp theo phải làm thế nào?!" (Ôi ta đâu bụng quá =)))

"Lột hết quần áo." 5237 chém đinh chặt sắt. "Căn cứ theo tư liệu, đây là các bước quan trọng của làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa nếu như muốn chạy trốn, Hách Liên Ngọc khỏa thân, cũng phải tốn thời gian mặc xong quần áo mới có thể tiếp tục đuổi theo."

Vì vậy, Tùy Viên không nói hai lời lột sạch nửa thân trên của Hách Liên Ngọc, bất quá khi tay túm đến nửa thân dưới, thì bị cản lại.

"Bảo bối thật là nóng vội." Hách Liên Ngọc khẽ cười, lười biếng đưa tay nắm ở cổ Tùy Viên, tay kia thì chuyên chú vuốt theo lông mày của cậu. Mặc dù động tác của hắn cùng thái độ vẫn không nhanh không chậm, nhưng lại làm da thịt nóng lên. Thân cứng rắn như sắt dĩ nhiên đã biểu lộ kích động giờ này khắc này của hắn, ánh mắt nhìn Tùy Viên cũng cực kỳ cháy bỏng.

"Mục tiêu. Phát. Tình!" 5237 cũng rất kích động, không ngừng chuyển động vòng quanh Tùy Viên và Hách Liên Ngọc. "Lúc này, bộ vị nam tính giữa hai chân là yếu ớt nhất!"

Tùy Viên khẽ giật mình, tuy cậu cũng chưa từng thực sự trải qua cảm giác như vậy, nhưng mà thân là nam tính [?] bản năng làm cho cậu nhịn không được nổi hết da gà, cảm giác trứng đau.(trứng là hai cái *beep* của đàn ông)

Ngay tại lúc Tùy Viên lâm vào giãy dụa, Hách Liên Ngọc không ý thức được nguy hiểm nâng thân lên, muốn cướp lấy đôi môi đang hé mở của đối phương — chỉ tiếc, động tác này lại một lần nữa bị cắt đứt.

Tiếng nổ long trời lở đất trong nháy mắt đánh tan không khí kiều diễm trong phòng, Tùy Viên cả kinh tỉnh lại, lại bị Hách Liên Ngọc nhanh tay lẹ mắt ôm phần eo ngăn lại, Hách Liên Ngọc vẫn còn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© còn chưa sáng tỏ tình huống khẩn cấp, hắn đối với bố trí phòng thủ của động phủ nhà mình rất là tự hào, chưa bao giờ nghĩ tới những thứ đó lại không thể cản bước chân của kẻ xâm nhập.

Vì vậy, khi hơn phân nửa vách tường của gian phòng bị kiếm khí chém ra, đôi "cẩu nam nam" Tùy Viên và Hách Liên Ngọc bị "bắt gian tại giường".

Tùy Viên vạt áo nửa mở, lộ ra hơn phân nửa l*иg ngực cùng gần nửa cái bả vai, mà phía dưới Hách Liên Ngọc gần như khỏa thân, hạ thân có một cái lều trại, dù là kẻ ngốc cũng biết hai người rốt cuộc đang làm cái gì. Khuôn mặt Huyền Lăng vốn lạnh như băng nhìn đến một màn này trong nháy mắt đỏ bừng một cách không bình thường, ngay cả đôi mắt vốn hắc bạch phân minh(lòng đen và lòng trắng phân biệt rõ ràng), trầm tĩnh như nước đều nhiễm một màu đỏ. Cũng không nói câu gì, kiếm khí cuồn cuộn liền hướng về hai người bổ tới, trong đó còn kèm theo một cỗ điên cuồng cùng ma tính, làm cho người ta tuyệt đối không dám khinh thường.

Tùy Viên và Hách Liên Ngọc trong nháy mắt tách ra, thối lui sang hai bên, như đã đoán trước được cử động của hai người, Huyền Lăng kiếm phong vừa chuyển, vượt qua Tùy Viên, trực tiếp đánh úp về phía Hách Liên Ngọc.

Hiển nhiên, mục tiêu Huyền Lăng không phải là Tùy Viên, điều này làm cho cậu thoáng nhẹ nhàng thở ra, dù sao dựa theo nguyên tác cậu tuyệt đối không phải chết ở chỗ này, bất quá khi nhìn lại, cậu lần nữa phải câm nín.

Huyền Lăng hiển nhiên là nổi lên sát tâm, chiêu chiêu đều thấy máu, Hách Liên Ngọc ở cổ thể kỳ đương nhiên không thể là đối thủ của Huyền Lăng hóa thần kỳ, trong lúc đỡ trái hở phải liên tục thối bại, bết bát hơn chính là, Huyền Lăng tựa hồ không có ý định một chiêu liền lấy tính mạng của hắn, ngược lại nhiều lần tránh đi bộ vị yếu hại, làm như muốn cho hắn sống không bằng chết.

— không chỉ có Lưu Minh Huy không phải chết ở chỗ này, Hách Liên Ngọc cũng không phải chết ở chỗ này a!

Tùy Viên sắp muốn điên rồi, nhưng mà thân phận của cậu là Lưu Minh Huy giờ phút này chỉ có thực lực kim đan cũng không có biện pháp nhúng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn, âm thầm nóng nảy, hi vọng Hách Liên Ngọc còn có hậu chiêu, có thể xoay chuyển xu thế, hoặc là Huyền Lăng đột nhiên tỉnh ngộ, ý thức Hách Liên Ngọc không thể gϊếŧ được.

Hách Liên Ngọc đương nhiên còn có hậu chiêu, lúc Huyền Lăng xâm nhập, tông môn của hắn liền nhận được tin tức, lập tức phái người đuổi tới — Hách Liên Ngọc chính là người nổi bật nhất trong đám tu ma trẻ tuổi, nếu như có sơ suất, chính là một tổn thất lớn với ma tu!

Qua trong giây lát, mây đen rậm rạp bao vây xung quanh động phủ Hách Liên Ngọc, gió lạnh gào rít giận dữ, không biết bao nhiêu tu ma cổ thể kỳ, hóa ngoại kỳ tụ tập lại đây, hướng Huyền Lăng phát động thế công — lúc này, Tùy Viên lại bắt đầu lo lắng Huyền Lăng có thể chết hay không, hơn nữa tình cảnh của bản thân cậu cũng không tốt lắm!

Xuất ra phù chú, đánh tan một quả luồng âm hỏa đánh về phía của mình, Tùy Viên không còn tinh lực đi quan sát tình huống Huyền Lăng và Hách Liên Ngọc, kiệt lực tránh né công kích thỉnh thoảng đánh lén về phía mình. May mắn cậu ở kim đan kỳ căn bản không phải mục tiêu của nhóm ma tu, rất nhanh, đại đa số ma tu đã bị Huyền Lăng hấp dẫn chú ý, làm cho Tùy Viên có thể thoáng nhẹ nhàng thở ra.

"...... Ta cảm giác có chút không ổn." 5237 không phải chịu công kích, tự nhiên có năng lực quan sát tình huống chung quanh, giờ phút này, ngữ khí của nó tràn đầy kinh nghi bất định(kinh ngạc khó hiểu), tựa hồ như trời sập đất lở.

"Không cần ngươi nói ta cũng biết là rất không ổn !" Tùy Viên khổ bức trả lời, nhìn thấy một quả cầu màu trắng bay về phía mình, phất tay muốn đẩy ra, lại trong nháy mắt ý thức được đó là cái gì, sửa thành chộp vào trong tay.

Không biết ly thú khi nào thì khôi phục hình dạng ban đầu kêu "chi chi", quả thực giống như đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng, Tùy Viên không rảnh rỗi trấn an nó, quơ tay đem nó ném lên trên vai mình. Ly thú linh hoạt bắt lấy vạt áo Tùy Viên, ổn định thân thể của mình, sau đó đột nhiên hét to một tiếng. Lập tức, Tùy Viên cảm giác được một cỗ linh khí quấn quanh thân mình, giúp cậu ngăn cản được phần lớn công kích.

— sự thật chứng minh, ngoại trừ vẻ ngoài bán manh, ly thú còn là có các công năng thực dụng khác.

Thấy an toàn của Tùy Viên được bảo đảm, 5237 lúc này mới mở miệng lần nữa: "Ý của ta là nói — Huyền Lăng, hoặc là Triệu Hi Hòa, hắn tẩu hỏa nhập ma."

Tùy Viên khẽ giật mình, lập tức quay đầu nhìn về phía Huyền Lăng.

Nam tử một tay cầm kiếm đã hoàn toàn không còn vẻ tiên phong đạo cốt lúc trước, thánh khiết nhưng lạnh lùng khϊếp người, bạch y bị nhiễm đầy máu tươi của ma tu, giống như Tu La đẫm máu. Hắn mặt không biểu tình khua kiếm, mỗi một lần khua kiếm đều sẽ làm đầu một người nở hoa, nguyên bản kiếm khí mát lạnh bị ma khí xâm lấn, bắt đầu mang theo âm khí và mùi máu tanh, càng làm ngươi ta run sợ chính là, linh khí quanh thân hắn lại không ngừng tăng vọt, thậm chí ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá hóa thần kỳ, tiến giai đại thừa.

"Nhanh! Nhanh đi thông báo cho ma tổ! Người này lại muốn tiến giai!" Nhóm ma tu tự nhiên cũng cảm thấy loại biến hóa này, bắt đầu ngừng bước.

Kiếm tu sinh ra là để chiến đấu, thường xuyên gặp phải tình huống sống chết được giác ngộ, nhất phi trùng thiên, bản thân bọn họ chính là chiến lực phi phàm thần binh lợi khí, mà một khi tẩu hỏa nhập ma sau lực sát thương càng tăng gấp bội, nhanh chóng khơi dậy tiềm năng của bản thân, đẹp mắt lại ngắn ngủi. Chuyện Huyền Lăng lúc còn nguyên anh kỳ liền một kiếm chọi hai vị tu giả ở hóa thần kỳ mọi người đều biết, hôm nay nếu như để hắn thuận lợi tiến giai đại thừa, dưới loại tình huống này phỏng chừng cả tông môn ma tu đều phải chôn vùi dưới kiếm của hắn, trở thành tế phẩm để hắn tiến giai!

Nhóm ma tu loạn thành một đoàn, Tùy Viên trong này cũng vô cùng mờ mịt:"Hắn tẩu hỏa nhập ma? Không phải đang diễn sao?"

"Xem tình huống, hẳn không phải." 5237 trầm giọng nói ra, khó có dịp nghiêm túc, thậm chí nóng nảy. "Huyền Lăng là người vô tình, một khi hữu tình, tâm tình bị kịch động quá mức sẽ tẩu hỏa nhập ma, cho dù hắn là Triệu Hi Hòa sắm vai, một ít thân công pháp nhưng cũng liên kết chặt chẽ với Triệu Hi Hòa một khi tẩu hỏa nhập ma ảnh hưởng tâm trí, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của Triệu Hi Hòa."

"Nhưng mà, những trí não đi theo sắm vai giả không phải đều có chức năng phòng ngự sao?" Tùy Viên lo lắng nhăn lại mi. "Thế giới trước lúc ta bị hắc ám chi nguyên xâm chiếm, ngươi không phải liền bảo vệ tinh thần của ta, không để cho ta chịu ảnh hưởng sao?"

"Đó là bởi vì ta sớm có chuẩn bị!" 5237 có chút xao động bất an. "Ta đã sớm biết rõ hắc ám chi nguyên sẽ xâm chiếm tinh thần của ngươi, cho nên sớm đem ngươi bảo vệ, nhưng mà hiển nhiên, nếu như Huyền Lăng là Triệu Hi Hòa, 0007 hoàn toàn thật không ngờ hắn sẽ đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, căn bản không có thời gian chế tạo ra hàng rào tinh thần đến bảo vệ tinh thần của hắn, cho nên Triệu Hi Hòa liền tự nhiên bị ảnh hưởng."

"Tẩu hỏa nhập ma...... nếu không khôi phục, hắn sẽ như thế nào?" Tùy Viên trong nội tâm trầm xuống.

"...... Vậy hắn sẽ bị vất bỏ." 5237 trầm trọng trả lời, trong giọng nói khó nén tiếc hận. "Quy tắc sẽ đem hắn xóa bỏ."

Tùy Viên trầm mặc.

Huyền Lăng tựa hồ vô tri vô giác đại sát bốn phương, mặt mày giống như băng tuyết nhiễm vài vết máu bắn lên, làm hắn thêm vài phần diêm dúa lẳиɠ ɭơ. Phần ma tính diêm dúa lẳиɠ ɭơ cùng với lãnh khí của bản thân hắn đan vào cùng một chỗ, làm cho người ta khó có thể dời tầm mắt, chỉ tiếc hiện nay không ai có thời gian nhàn hạ để thưởng thức phần phong tư tuyệt luân này.

Nhóm ma tu môn vô lực chống lại, không khỏi liên tiếp lui về phía sau, giờ này khắc này, đối thủ của bọn họ là sát thần có thể đơn giản đưa bọn họ vào chỗ chết, sinh tử của bản thân dĩ nhiên là vượt trên lợi ích của tông phái. Không ai có can đảm dám tiến lên ứng chiến lần nữa, chỉ chậm rãi lui từng bước, tựa hồ sợ một khi động tác quá nhanh, sẽ kinh động đến mãnh thú đã không có lý trí này.

Nhóm ma tu tán loạn, Huyền Lăng cũng dần dần an tĩnh lại, hắn đứng yên trên biển xác chết hòa lẫn máu, ánh mắt lạnh lùng giống như lưỡi dao sắc bén, chậm rãi đảo qua đám người sợ hãi chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Hách Liên Ngọc thương thế nghiêm trong đang lẩn trốn trong đám người.

Lúc này Hách Liên Ngọc dĩ nhiên đã không còn vẻ phong lưu tiêu sái, dung nhan bị bám đầy đất, thần sắc uể oải, chật vật không chịu nổi, nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng dừng ở trên người mình, hắn quá sợ hãi, xoay người liền muốn trốn, mà Huyền Lăng sớm đã xác định được hắn liền một cái lắc thân, trong khoảnh khắc chắn trước mặt hắn.

"Không được!" Tùy Viên cũng nhịn không được nữa, không tâm tư đi quản cái gì OOC không OOC, hét to một tiếng, vung ra chú phù, khó khăn lắm ở trước mặt Hách Liên Ngọc hình thành một cái vòng bảo hộ. "Hắn không thể chết ở đây được! Ngươi cũng biết mà!"

Huyền Lăng động tác ngưng lại, lại xoay người một lần nữa quản chế Hách Liên Ngọc định trốn đi, nhìn về phía Tùy Viên, đột nhiên lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Vẻ tươi cười có thể nói kinh diễm, thậm chí cả Tùy Viên cũng không khỏi phải nhìn ngây người, Khuôn mặt lạnh lẽo của Huyền Lăng nhu hòa xuống, trong mắt nhu tình như nước, lời nói nhổ ra lại lạnh băng thấu xương: "Hắn đáng chết, chỉ cần là kẻ động đến thân thể của ngươi, đều đáng chết."

Lời còn chưa dứt, trường kiếm liền xuyên qua ngực Hách Liên Ngọc, hoàn toàn không đếm xỉa Tùy Viên vừa rồi dùng phù chú tạo thành vòng bảo hộ quanh thân hắn.

Biết chính mình đại nạn đã tới, Hách Liên Ngọc ho ra một ngụm máu tươi, lộ ra một nụ cười hung tàn thâm độc, lập tức thúc dục ma khí không còn nhiều trong cơ thể.

Ma khí kích động, trong nháy mắt thân thể hắn phát nổ, Huyền Lăng như đang nhìn một con kiến hôi không biết tự lượng sức mình vậy, chỉ vung ống tay áo lên, liền dễ dàng hóa giải Hách Liên Ngọc dùng tính mạng làm một kích cuối cùng. Sau đó, Huyền Lăng đưa tay, chuẩn xác bắt lấy một cục máu thịt lẫn lộn, mưu toan thừa dịp lúc nổ mạnh mà đem tàn hồn lẩn trốn.

Tàn hồn giãy dụa trong ngón tay Huyền Lăng, kêu la sợ hãi, mà Huyền Lăng vẫn bảo trì nụ cười nhạt, chậm rãi buộc chặt ngón tay. Theo kẽ hỡ ngón tay, tàn hồn rốt cục tại một tiếng thê lương thét lên vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh nhỏ, thậm chí không còn có khả năng đoạt xá(*).

(*)Đoạt xá: cướp thân thể của ngươi khác để tu luyện

Huyền Lăng đạt được mong muốn nghiêng đầu, nhìn về phía Tùy Viên đang sợ ngây người, trong mắt ẩn chứa du͙© vọиɠ độc chiếm đang lưu động. Hắn chậm rãi mở miệng, mang theo một tia sung sướиɠ mà thoải mái tiếu ý: "Em, chỉ có thể là của tôi."

Tùy Viên &5237: "............ Hảo, thật đáng sợ! Đột nhiên nhớ ra muốn chết phải làm sao bây giờ! QAQ"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người Quốc Khánh khoái hoạt ~~ hâm mộ xem các ngươi buông dài giả......qaq đột nhiên nhớ quá tòa soạn báo...... Cho nên ta tòa soạn báo → → biết có muội tử rất thích Hách Liên Ngọc...... Vì vậy cầu không gϊếŧ!

...... Ta phát hiện ta mỗi ghi một cái chuyện xưa đều sẽ so sánh với một cái chuyện xưa nhiều ra như vậy hai ba chương...... Cái này có thể tuyệt đối không phải là cái gì hiện tượng tốt, cái này nói rõ lời của ta lao lại bắt đầu phạm vào![ che mặt ] kế tiếp thế giới ta nhất định phải sửa lại vấn đề này!

Cảm tạ tĩnh giống như vũ, tịch xử lý hai vị muội tử ném địa lôi, còn có có thể * lekers-seni đệ đệ địa lôi =333=

Editor: Ôi!!! Bá đạo công!!! Ta thấy có chút sợ anh công ^^